Ý cười cũng như biểu cảm thẹn thùng trên mặt Cố Tư đều không còn nữa.
Cô đứng thẳng người nhìn ra cửa, giọng điệu rất bình thản, “Ông cụ Tuỳ đến làm gì vậy? Chẳng lẽ hôm qua Tuỳ Mị về đã nói gì à?”
Trì Uyên quay người đi về phía sau bàn làm việc, “Không biết nữa, ông ta chỉ nói là tới thăm, có nhắc đến chuyện trong công việc.”
Đừng thấy ông cụ Tuỳ tuổi đã lớn, quyền sở hữu công ty nhà họ Tuỳ vẫn đang nằm trong tay ông ta.
Ông cụ không chịu thua, mãi không chịu giao quyền.
Cố Tư bước đến ngồi lên sofa, cô vươn vai, “Cảm ơn tôi đi, vừa rồi tôi diễn thế nào? Có tự nhiên không, nhìn có thật không?”
Trì Uyên cầm tập tài liệu lên xem, chỉ liếc nhìn Cố Tư từ khoé mắt chứ không trả lời.
Tử Thư tiễn ông cụ nhà họ Tuỳ xong thì quay về, đóng cửa lại, hạ giọng thật thấp nói, “Lúc ông cụ Tuỳ đi, ông ta rất không vui
Nhìn khuôn mặt ông ta không hề có ý cười.
Trì Uyên cũng không quan tâm lắm, “Không sao, ông ta đã không vui lâu rồi.”
Từ khi nhà họ Trì huỷ hôn, nhà họ Tuỳ đã bắt đầu có ý kiến.
Cố Tư bĩu môi, dựa vào ghế sofa không lên tiếng.
Chưa đến giờ tan làm nên Cố Tư chỉ có thể chờ ở đây.
Tử Thư đi làm việc của anh ta rồi.
Trì Uyên lại đang đọc tài liệu.
Cố Tư buồn chán bèn lấy điện thoại ra.
Wechat cô có tin nhắn đến, là ca sĩ lần trước gửi tới, anh ta chỉ hỏi cô đã về đến nơi an toàn chưa?
Cô nhìn thời gian, tin nhắn này gửi đến từ tối qua, nhưng cô vẫn chưa đọc.
Cố Tư suy nghĩ một lúc rồi trả lời tin nhắn.
Sau đó cô ngâm nga một bài hát, bắt đầu xem tin tức.
Trì Uyên không chỉ có bệnh ưa sạch sẽ mà anh còn có rất nhiều tật xấu khác.
Khi làm việc, anh không thích xung quanh có âm thanh ồn ào.
Chịu đựng một hồi, anh không thể nhịn được nữa mới ngẩng đầu lên nhìn Cố Tư, “Cô có thể yên lặng chút không?”
Cố Tư quay đầu nhìn Trì Uyên, thấy anh cau mày thực sự có vẻ hơi khó chịu.
Cô vốn định đáp trả đôi câu, nhưng lời đến bên mỗi rồi lại thôi.
Đây là địa bàn người ta, tốt hơn hết là nên nghe lời.
Cô gật đầu, “Vậy tôi ra ngoài đi dạo”
Trì Uyên cúi đầu xem tài liệu tiếp.
Cố Tư lặng lẽ lườm anh một cái, vung cánh tay rồi ra khỏi phòng.
Hành lang không có người, mọi người đều đang bận rộn làm việc của mình. Cố Tư chưa đến đây bao giờ, vì vậy cô đi dạo nhìn ngắm xung quanh.
Cô nhìn thấy Trì Cảnh ở góc ngã tư phía trước.
Trì Cảnh đứng đó cùng một nhân viên, hình như đang bàn giao nhiệm vụ gì đó.
Cố Tư mỉm cười bước đến, không nói gì. Trì Cảnh quay đầu lại, nhìn thấy Cố Tư.
Anh ta hơi bất ngờ, “Tôi còn tưởng sáng nay cô đã đi rồi.”
Cố Tư “à” một tiếng, “Tôi lại vừa đến đây, trưa nay đi ăn cùng Trì Uyên.
Trì Cảnh suy nghĩ một chút, trao đổi với nhân viên vài câu rồi bảo người đó đi làm việc.
Sau đó anh ta đi về phía văn phòng mình, “Sao không ở phòng làm việc của Trì Uyên? Chán quá à?” “Còn không phải sao?” Cố Tư hùa theo, “Anh ấy làm việc là người xung quanh không được phát ra tiếng động, đúng là khiến người khác không thể chịu nổi.
Trì Cảnh bước vào phòng mình, mở cửa ra, “Cô có muốn vào ngồi không?”
Cố Tư nhìn xung quanh sau đó gật đầu, “Được.”
Trang trí trong phòng Trì Cảnh cũng gần giống phòng Trì Uyên, Cố Tư đi vào nhìn quanh một lượt, sau đó đi thẳng đến ngồi xuống sofa, “Ngày nào các anh cũng ngồi phòng làm việc không thấy chán à? Tôi cảm tưởng mỗi ngày mở mắt ra là lại thấy một đồng tài liệu, thật vô vị.
Trì Cảnh mỉm cười, “Vẫn ổn, tôi quen rồi.
Nói đến đây, Trì Cảnh lại nhắc tới chuyện khác, “Vừa nãy tôi thấy ông cụ Tuỳ đến, có phải là đến tìm anh cả tôi không?”
Cố Tư cảm thấy chuyện này không thể che giấu được.
Vì vậy cô thẳng thắn thừa nhận, “Ừ, nhưng cũng không nói gì, chỉ tới thăm thôi.”
Khoé miệng Trì Cảnh nhếch lên, “Vậy à.
Anh ta nhìn Cố Tư một lượt từ đầu đến chân, cuối cùng thu hồi ánh mắt, “Tôi còn tưởng ông ta đến vì chuyện của cô Tuỳ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...