Bà Trì thật sự không biết Trì Uyên đã gặp phải chuyện gì trong chuyến công tác này.
Chẳng qua bà cụ đã dặn bà ta tuyệt đối không được truyền chuyện ly hôn của Trì Uyên ra ngoài.
Bà cụ cũng không nói rõ lý do.
Nhưng bà cụ đã rất nghiêm túc khi nói lời này.
Cho nên bà Trì cảm giác chuyện này chắc hẳn có thể mang đến hậu quả rất nghiêm trọng.
Bây giờ thấy Cố Tư dùng nó để bắt chẹt mình với vẻ dự tính trước mọi việc.
Bà ta chợt thấy ớn lạnh.
Có lẽ chuyện này thật sự rất nghiêm trọng.
Nhưng bà Trì đã quen bắt nạt Cố Tư, bây giờ bị cô ép ngược thì chắc chắn không thoải mái.
Bà ta cứng cổ nói, “Cô dám.
Cố Tư phì cười.
Cô bước tới trước bàn trang điểm, cầm chai nước hoa mới mua kia lên.
Sau đó, cô chẳng quan tâm, ném thẳng vào bức tường bên cạnh và nói, “Bác xem tôi có dám không?”
Chai nước hoa bay qua, cách mặt bà Trì không xa và đập vào bức tường phía sau.
Cô ném hơi mạnh, chai nước hoa bằng thủy tinh đập vào tường và “rắc” một tiếng rất rõ ràng.
Bà Trì giật mình trước động tác này của Cố Tư.
Bà ta rụt cổ lại.
Thậm chí bà ta còn cảm giác được nước hoa bắn lên lưng mình.
Chai nước hoa vỡ nát, mùi nước hoa lập tức nồng nặc khắp cả phòng.
Mùi hoa nhài.
Bà Trì trợn trừng mắt, quả thật không dám tin Cố Tư không chỉ chống lại mình, còn dám ra tay tàn nhẫn với mình như vậy.
Điều này quả thật là… quả thật là coi trời bằng vung rồi.
Cố Tư lạnh lùng nhìn bà Trì, không hề luống cuống.
Cô nói, “Tôi cho bác biết, bác tốt nhất đừng khiêu khích tôi. Bây giờ con trai bác còn phải nói chuyện tử tế với tôi đấy. Bác bớt giở trò khôn vặt đi. Nếu tôi mất hứng mà kéo Trì Uyên xuống nước, vậy đừng trách tôi không nhắc nhở bác trước.”
Bà Trì cắn răng, tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài.
Người giúp việc vội vàng qua đỡ bà ta, “Bà chủ, nếu làm ầm ĩ lên thì bà cụ sẽ tức giận đấy.
Bà Trì tức giận tới mức ngực phập phồng lên xuống.
Bà ta được cưới vào nhà họ Trì nhiều năm như vậy, còn chưa từng bị ai trực tiếp không nể mặt như vậy.
Cho dù có đôi lúc bà ta vô lý, mọi người trong nhà họ Trì ít nhiều vẫn cho bà ta chút thể diện.
Nhưng hôm nay, Cố Tư, kẻ không có gia giáo này.
Đã làm bà ta nhiều lần bẽ mặt.
Cô ta thật sự là…
Bà Trì siết chặt nắm tay.
Cố Tư không hề chột dạ, còn có vẻ dữ tợn hơn cả bà ta.
Bà Trì đứng im, hít sâu vài hơi rồi mới chậm rãi xoay người.
Bà ta nói với người giúp việc, “Chúng ta đi thôi. Không cần tính toán với kẻ vô giáo dục làm gì.”
Cố Tư nói, “Lần đầu tiên.
Bà Trì sửng sốt, quay đầu nhìn cô.
Cố Tư lạnh lùng nhếch môi, “Sự nhẫn nại của tôi có giới hạn. Đây là lần đầu tiên bác khiêu khích tôi, tôi ghi nợ cho bác. Nếu nhiều lần, tôi chẳng biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Đây là uy hiếp trắng trợn.
Bà Trì chỉ tay vào Cố Tư, “Cô…
Chắc hẳn bà ta muốn nói vài lời khó nghe, kết quả Cố Tư đã ngắt lời luôn, “Tôi thật sự phải lấy điện thoại di động ra, quay lại từng lời nói, hành động có giáo dưỡng của bà chủ nhà họ Trì cho người khác xem, để họ biết mẹ của Trì Uyên bình thường trông thế nào.”
Bà Trì vội vàng thả tay xuống.
Người giúp việc bên cạnh cũng là một người thông minh nhanh trí.
Qua cuộc nói chuyện vừa rồi, bà ta vừa nhìn đã biết ai chiếm thượng phong, ai bị thua thiệt.
Bà ta kéo áo bà Trì, “Được rồi, bà chủ, chúng ta ra ngoài thôi. Giờ trưa rồi, bà thường nghỉ trưa mà?”
Bây giờ bà Trì đang tức giận, làm sao còn có thể ngủ được?
Nhưng bà ta vẫn mượn lời người giúp việc nói để xuống thang, “Đi thôi.”
Khi hai người đi tới cửa, Cố Tư lại nói, “Đóng cửa cho tôi.”
Bà Trì không nhúc nhích. Người giúp việc xoay người và đóng cửa lại.
Một phòng đầy mùi hoa nhài làm Cố Tư ngửi thấy đau đầu.
Cũng may cô mở cửa sổ trước.
Cô nhớ trên người Tùy Mị cũng có mùi hoa nhài.
Bà Trì này thật sự giỏi lấy lòng người khác.
Mà bà Trì đứng ở cửa nghiến răng nghiến lợi, gương mặt vặn vẹo.
Tay bà ta run rẩy, lấy điện thoại tìm số của Trì Uyên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...