Sau khi rời khỏi đây, Cố Tư đi đến quán bar.
Lúc này quán bar không nhiều người, ca sĩ đó cũng không ở đây.
Cô chép miệng, cảm thấy nhàm chán, bèn quay người đi ra ngoài khách sạn.
Cô muốn đi dạo bờ biển.
Cửa chính khách sạn để mở, có rất nhiều người đứng đó nói chuyện phiếm.
Cố Tư vốn định ra ngoài, nhưng đi được hai bước cô bỗng dừng lại.
Cô ngoảnh đầu nhìn.
Bên cạnh cửa chính khách sạn có một cái cây to.
Một người phụ nữ đứng bên cạnh cái cây.
Người phụ nữ mặc váy ngắn, để lộ hai đùi trắng nõn.
Phía trên là chiếc váy hai dây, đôi gò trước ngực căng tròn.
Người phụ nữ đó đang gọi điện thoại, không chú ý tới Cố Tư.
Cố Tư mỉm cười, nghĩ ngợi một lát rồi bước lại gần, “Xin chào.”
Người phụ nữ kia sững sờ, ngẩng đầu nhìn Cố Tư.
Nhưng cô ta không nhận ra Cổ cô ta nhíu mày, “Cô tìm…” ngay,
Mới nói được hai chữ, vẻ mặt cô ta lập tức thay đổi.
Cố Tư bật cười, xem ra cô ta nhận ra cô.
Người phụ nữ nói với đầu dây bên kia rằng cô ta có việc, lát nữa gọi lại rồi cúp máy.
Cố Tư trưng vẻ mặt vô tội, “Chúng ta từng gặp nhau.”
Người phụ nữ ừ một tiếng, “Đúng thế, lần trước ở bờ biển.”Cố Tư nhưởng mày, “Sao cô lại ở đây một mình, Trì Uyên không ra ngoài, cô ở đây đợi cũng vô ích.”
Người phụ nữ đứng yên không nhúc nhích, chỉ nhìn Cố Tư.
Có lẽ cô ta không biết giả vờ, trên mặt lộ rõ vẻ phòng bị.
Cũng có thể là cô ta biết thân phận của Cố Tư nên không biết nói gì cho phải.
Thấy cô ta không trả lời, Cố Tư bật cười, “Sao thế, sếp Mã của cô bảo không đợi được người thì cô không được đi à? Chẳng có nhân tính gì cả.”
Người phụ nữ biến sắc, “Cô… Cô nói gì tôi nghe không hiểu, tôi đang ở đây chờ một người bạn”
Cố Tư phì cười, cất giọng nhẹ nhàng, “Thôi nào, đừng giả vờ nữa, tôi nhìn mà thấy mệt. Loại phụ nữ như cô tôi gặp nhiều rồi, biết rõ đối phương đã kết hôn mà còn quấn lấy, trước cô có không ít người, sau cô chắc còn nhiều hơn, tôi nói thẳng cho cô biết, cô là người xấu nhất trong những người phụ nữ đó, Trì Uyên chướng mắt cô cũng là bình thường.”
Người phụ nữ đỏ mặt, bên cạnh còn đang có người.
Cố Tư nói oang oang, người xung quanh đều nghe thấy rõ ràng.
Cố Tư không thèm để ý, nói tiếp, “Cô nói xem, hai công ty hợp tác tử tế, mọi người dồn tâm trí vào công việc chúng phải tốt hơn sao? Vậy mà sếp cô lại sai cấp dưới tới dâng mình, đầu óc sếp cô làm sao vậy? Nhưng đầu óc cô cũng chẳng khá hơn, sếp cô bảo cô dâng mình cô cũng nghe, cô không hỏi ba mẹ cô à, ba mẹ cô có biết cô quấn lấy đàn ông đã kết hôn còn bị ghét bỏ không, tôi thấy hổ thẹn thay họ.”
Cô cười mỉa mai, dáng vẻ rất trêu ngươi, “Tôi bảo này chị gái, cô thật sự không cần chờ ở đây đâu, cô chờ ở đây cũng vô ích. Lần trước cô suýt nữa cởi sạch trước cửa phòng anh ấy, chẳng phải anh ấy cũng không mở cửa cho cô đấy sao. Tôi khuyên cô vẫn nên biết điều thì hơn. Đừng nghĩ đến chuyện đi đường tắt nữa, không lâu dài đầu, à, đúng rồi…”
Cố Tư nói tiếp, “Cô về khuyên sếp cô đừng hao tâm tổn trí nữa, hợp tác giữa hai công ty chắc chắn không thành. Trì Uyên không dễ thuyết phục như các cô nghĩ đâu, bình thường tôi chọc giận anh ấy, anh ấy đều khiến tôi ba ngày không xuống được giường, còn các cô, anh ấy càng không nương tay.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...