Trì Uyên nhìn theo hướng Tử Thư chỉ.
Phía sau lớp lớp bóng người quả thực có một cô gái.
Cô gái đó bởi một búi tóc trên đầu, mặc bộ đồ bơi hơi gợi cảm.
Cô gái đứng ở đó, bên cạnh có vài người đàn ông.
Mặc dù cô đưa lưng về phía Trì Uyên nhưng anh vẫn có thể nhận ra.
Đó chính xác là Cố Tư.
Anh với Cố Tư chung giường chung gối nhiều ngày như vậy, nếu ngay cả cơ thể này mà còn không nhận ra thì rắc rối rồi.
Trì Uyên nhìn chằm chằm vào Cố Tư.
Cố Tư được mấy người đàn ông vây quanh, nói cười vui vẻ.
Cô cầm một ly nước ép, rõ ràng rất thành thục khi đứng giữa mấy người đàn ông.Suýt chút nữa là Trì Uyên bật cười.
Những lời Cố Tư nói lúc ở nhà hàng, quả nhiên là nói thật lòng.
Đúng là bây giờ mùa xuân của cô đến rồi, cô theo đuổi cuộc sống mà cô muốn.
Trì Uyên nhìn một lúc rồi gật đầu, “Ừ, tôi còn tưởng cô ấy ở trong phòng nghỉ ngợi.
Tử Thư nhếch miệng, “Cái cô Cố Tiểu Tư này đúng là không ngoan gì cả, cứ cậy vào sắc đẹp của mình đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi.
Nói thế cũng không biết là đang lên án Cố Tư hay đang khen cô ở một khía cạnh khác.
Trì Uyên suy nghĩ chốc lát rồi nhấc chân đi về phía Cố Tư.
Hiện tại ở bên ngoài hai người vẫn là vợ chồng, diễn thì phải diễn cho thật một chút mới được.Trước đó ở nhà hàng bị người ta chụp lén, biết đâu ở đây cũng có người làm thế.
Cố Tư đang ở đó cười khanh khách, mấy người đàn ông này thật sự hài hước, rất có tài ăn nói.
Vốn dĩ cô ở phòng nhàm chán quá nên muốn ra ngoài chơi.
Xem ra là quyết định đúng đắn.
Cố Tư nhấp một ngụm nước ép, nở nụ cười vô hại, “Thật sao, tôi chưa từng đến đây, đây là lần đầu tiên tôi tới.”
Có một người đàn ông bên cạnh lập tức nói, “Tất nhiên rồi, năm nào tôi cũng sẽ đến đây chơi một lần, đó là một nơi phải đi đấy, nếu cô tò mò thì tôi có thể đưa cô đi.” “Tò mò chỗ nào, hửm?” Đột nhiên có một giọng nói từ phía sau truyền đến.
Sau đó Cố Tư có cảm giác eo mình bị người ta ôm lấy.Cô hoàn toàn không cần quay đầu, chỉ nghe giọng thôi đã biết là ai rồi.
Những người đàn ông bên cạnh Cố Tư sững sờ, cau mày nhìn thẳng vào Trì Uyên.
Cố Tư nghiêng đầu nhìn Trì Uyên, dường như cô hơi bất ngờ, “Chẳng phải anh đang ngủ à, sao anh cũng ra ngoài rồi.”
Trì Uyên cười, “Tỉnh lại không thấy em nên hỏi Tử Thư, cậu ấy bảo em đến đây, tất nhiên anh đến tìm rồi.”
Cố Tư ừm một tiếng, khoác tay Trì Uyên, “Hơi chán nên em ra ngoài xem một chút.”
Hai người nói chuyện như vậy, cộng thêm động tác này, kẻ ngốc cũng có thể đoán được mối quan hệ giữa hai người là gì.
Vẻ mặt của người đàn ông bên cạnh hơi xấu hổ.
Vốn dĩ còn tưởng gặp được một cô gái độc thân, muốn làm quen với người đẹp, không ngờ lại là người đã có chủ rồi.
Trì Uyên quét mắt nhìn người đàn ông t bên cạnh cố Tư, sau đó ôm Cố Tư đi vo đến chỗ khác, “Lần sau muốn đến những chỗ thế này thì gọi anh một tiếng.”
Cố Tư bật cười, đưa ly nước trong tay, trên t đến bên miệng Trì Uyên, “Uống không?”
Trì Uyên cụp mắt nhìn, rất phối hợp uống một ngụm, “Ngọt quá.”
Cố Tư cũng tự nhấp một ngụm, “Em cảm thấy cũng được mà.”
Cô ôm Trì Uyên, nửa người cô gần như treo lên người Trì Uyên.
Không thể không nói rằng, cô đôi vai nhanh thật.
Ở góc cách đó không xa có một bộ bàn ghế, Trì Uyên đưa Cố Tư đến đó ngồi.
Bên này không có ai, vẻ mặt Trì Uyên lại lạnh lùng như trước.
Anh quan sát Cố Tư từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nói, “Tiếp theo, có thể chúng ta ở đây hai ngày rồi mới về, cô có chỗ nào muốn đi không?”
Cố Tư hơi bất ngờ.
Cô vốn tưởng rằng chuyện Trì Uyên muốn nói là lần sau mình đến những nơi thế này, tốt nhất nên nói với anh một tiếng.
Dù sao thì bây giờ hai người đang hợp tác.
Có thể Trì Uyên thật sự không quan tâm cô muốn làm gì.
Cô cười. “Muốn ở đây chơi…”
Cố Tư duỗi tay sờ vào tay Trì Uyên để trên bàn, giọng điệu mập mờ và quyến rũ, “Thực ra ấy à, tôi rành nhất là chơi đấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...