Trì Uyên nói xong những lời này thì định cúp điện thoại.
Kết quả Tử Thư ở đầu dây bên kia vội vàng gọi một tiếng, giọng nói của anh ta có hơi lắp bắp, “Sếp, anh không tới thật hả, cô Cổ nói chuyện với Thẩm Bẫn vui lắm, tôi thấy không chừng hai người kia…”
Trì Uyên lập tức cúp điện thoại.
Anh không muốn nghe một chữ nào trong câu tiếp theo mà Tử Thư định nói.
Trì Uyên ngồi xuống, tiếp tục xem tài liệu trong máy tính.
Kết quả chưa đọc được hai dòng, phía cửa đã truyền đến tiếng ồn ào.
Nghe thoáng qua có vẻ là nữ nhân viên của Văn Phong.
Âm ĩ chưa được hai câu, giọng nói của sếp Mã đã vang lên, nghe có vẻ đang quát mắng đối phương.
Sau đó hình như nữ nhân viên kia đangkhóc.
Trì Uyên nhíu mày một chút.
Anh không thích phụ nữ khóc.
Bản thân anh vốn không phải người biết thương hương tiếc ngọc, nhìn thấy nước mắt và nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ thì anh cũng không mềm lòng một chút nào.
Chỉ cảm thấy bực bội mà thôi.
Cũng may từ trước đến nay Cố Tư không thích khóc.
Nghĩ đến Cố Tư, Trì Uyên lại nhanh chóng ép bản thân dừng lại.
Về sau người phụ nữ này chẳng còn chút quan hệ nào với anh, không thể lại nhớ đến cô nữa.
Không biết là người phụ nữ ngoài cửa kia nghĩ tới cái gì, đột nhiên xông tới gõ cửa phòng Trì Uyên, kêu la bắt Trì Uyên đi ra ngoài nói cho rõ ràng.Có thể là do kích động, sếp Mã và bảo vệ của khách sạn cũng chưa kéo được cô ta ra.
Cô ta vẫn luôn gõ cửa phòng Trì Uyên ầm ầm.
Trì Uyên nhắm mắt lại, không xem được tài liệu rồi.
Anh đứng dậy, đi mở cửa ra.
Người phụ nữ kia khóc đến nỗi lớp trang điểm trên mặt lem ra, trong khuôn mặt thảm không nỡ nhìn.
Thấy Trì Uyên mở cửa, cô ta bẹp miệng, tiếng khóc càng to hơn.
Nhưng lần này cô ta không ngụy biện chuyện hạ thuốc nữa, mà nói thẳng là mình thích Trì Uyên.
Cô ta nói lần đầu tiên nhìn thấy Trì Uyên thì đã thích rồi.
Sếp Mã đứng bên cạnh với vẻ mặt xấu hổ.Thật ra nhìn động tác lôi kéo người phụ nữ kia của ông ta là có thể nhìn ra, ông ta cũng không muốn ngăn cản nhân viên của mình.
Phỏng chừng cũng âm thầm muốn chuyện này phát triển.
Trì Uyên cũng không xúc động một chút nào, chờ người phụ nữ kia lau nước mắt xong liền mở miệng, “Cho nên đúng là cô đã hạ thuốc”
Người phụ nữ hít sâu một hơi, sau khi do dự hai giây thì lập tức gật đầu, “Đúng vậy, nhưng thuốc kia không tạo thành bất cứ tổn thương gì cho cơ thể, tôi cũng uống, nếu có ảnh hưởng thì tôi sẽ không uống.
Trì Uyên không biết trong đầu người phụ nữ này nghĩ cái gì, anh nhưởng mày, “Chắc cô cũng biết tôi kết hôn rồi.”
Người phụ nữ ngập ngừng, ấp ủng há miệng thở dốc, không nói nên lời.
Trì Uyên có chút buồn cười nhìn cô ta, “Cho nên, sao cô lại không biết xấu hổ mà làm ra chuyện như vậy?”
Nước mắt người phụ nữ lại trào ra.
Cô ta giơ tay che mặt, chỉ nói là rất thích Trì Uyên, thích từ rất lâu rồi.
Cô ta nói cô ta không khống chế được bản thân.
Trì Uyên không muốn nghe những lời này, anh ngước mắt nhìn sếp Mã, “Xem ra nhân viên của Vạn Phing vẫn chưa được đào tạo sơ cấp đầy đủ, sau khi sếp Mã trở về nên tăng cường quy định cho nhân viên một chút.”
Nói xong câu này, anh trở tay định đóng cửa lại.
Kết quả là người phụ nữ kia vẫn chưa từ bỏ ý định, đặt tay lên ván cửa.
Đôi mắt cô tra đỏ hoe, “Hôm qua anh uống thuốc kia rồi đúng không?”
Trì Uyên lạnh lùng nhìn đối phương, không nói một lời.
Người phụ nữ nước mắt đầm đìa chảy xuống, “Cho nên anh cùng… anh cùng…”
Sếp Mã biết cô ta muốn nói gì, vội vàng kéo cô ta một chút, “Cô câm miệng cho tôi, nhìn xem cô làm chuyện gì đi, chuyện hợp tác của công ty cũng bị cô ảnh hưởng, tôi nói cho cô biết, cô không gánh nổi tổn thất này đâu.”
Trì Uyên mặc kệ sếp Mã nói gì, anh nghiêm trang, “Ngày hôm qua, tôi ở cùng bà xã của tôi.”
Người phụ nữ sửng sốt, sếp Mã cũng sửng sốt.
Đương nhiên, hai người biết Trì Uyên dã kết hôn.
Lúc ấy, hôn lễ được tổ chức long trọng như vậy, ai mà không biết.
Chỉ là hai người cũng không rõ, lần này Trì Uyên đến đây còn đưa cả bà xã theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...