Tử Thư vẫn luôn nhìn người bên cạnh, “À, cô muốn cái đó ngay bây giờ à?”
Cố Tư cười, “Anh chờ bảy mươi hai giờ sau mới đưa cho tôi thì còn có tác dụng gì nữa?”
Tử Thư chép miệng, “Cái đó, ừ… Được rồi.”
Anh ta đồng ý có hơi miễn cưỡng.
Bên kia, Cố Tư đã cúp máy.
Tử Thư chậm rãi thả điện thoại di động xuống, “Sếp à, thuốc này, tôi “
“Cậu đi mua đi. Chờ về lại bàn tiếp cũng được.” Trì Uyên ngồi trên số pha bên kia, đang cúi đầu xem tập tài liệu trong tay, giọng điệu vẫn bình tĩnh,
Tử Thư sửng sốt, “Sếp tốt của tôi ơi, anh thật sự để cô ấy uống à?”
Mãi một lúc lâu, Trì Uyên mới ngẩng đầu lên, “Lần này cũng đâu có cách nào.”
Giống lần trước, đều là tình huống có phần không thể kiểm soát được.
Lần này, đầu óc anh càng rối loạn hơn lần trước.
Chỉ là lần trước cũng không làm các biện pháp phòng ngừa, không biết có thể bị ảnh hưởng không?
Tử Thư thở dài, “Được rồi.”
Anh ta đứng dậy và đi về phía cửa, Nhưng anh ta mới đi tới cửa đã dừng lại.
Tử Thư nói rất khẽ với vẻ thăm dò, “Trước đó, sao hai người lại không muốn có con vậy?”
Trì Uyên sửng sốt và nhíu mày.
Từ trước tới nay, anh chưa từng nghĩ tới chuyện sinh con với Cố Tư.
Nó chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của anh.
Qua vài giây, Trì Uyên đặt tài liệu trong tay xuống và dựa vào số pha, “Cậu mau đi đi.”
Tử Thư biết mình sẽ không được trả lời nên không hỏi nữa, mở cửa ra ngoài.
Trì Uyên đứng dậy và đi tới trước cửa sổ.
Gió biển ban đêm hơi lạnh, còn ẩm ướt và có vị mặn.
Anh lấy thuốc lá ra nhưng không châm, chỉ đặt ở dưới mũi ngửi.
Con à? Trì Uyên suy nghĩ một lát.
Từ trước đến nay, anh và Cố Tư chưa từng làm các biện pháp ngừa thai nhưng vẫn không có con.
Chắc Cố Tư muốn có một đứa Anh thỉnh thoảng có thấy cô lên tính toán gì đó.
Còn cài chuông báo trong điện thoại di động, đánh dấu giai đoạn nguy hiểm.
Anh hơi phản cảm khi thấy cô tính toàn như vậy, cho nên mỗi lần tới lúc đó, anh đều sẽ tìm đủ mọi lý do để tăng ca hoặc ngủ trong phòng sách.
Từ trước đến nay, Cố Tư chưa từng nói qua, cũng không biết rốt cuộc có để ý hay không.
Anh vẫn luôn cho rằng cô muốn dùng đứa trẻ để trói buộc mình.
Cô nghèo rớt mồng tơi mà có thể được cưới vào nhà họ Trì.
Chắc hẳn cô rất muốn nắm lấy cơ hội này, từ nay về sau sẽ được đổi đời.
Còn bây giờ cô không muốn, chắc do lợi ích nhận được sau ly hôn đã có thể thỏa mãn được lòng tham của cô.
Cho nên cô không còn cố chấp với đứa trẻ này nữa.
Trì Uyên bóp nát điều thuốc lá và ném qua cửa sổ.
Cố Tư còn chưa ăn cơm xong thì Tử Thư đã tới gõ cửa.
Cô đi ra mở cửa, trong miệng còn ngậm thức ăn, “Anh nhanh thật đấy.”
Tử Thư đứng ở cửa và nhìn vào trong phòng, “Cô đang ăn cơm à?”
Cố Tư nhận lấy hộp thuốc và xoay người đi về phía bàn ăn, “Lúc trước tôi không ăn được bao nhiêu, giờ đói rồi.”
Cô lấy thuốc ra. Tổng cộng có hai viên và uống làm hai lần.
Cô chưa từng uống loại thuốc này nên xem tờ hướng dẫn rất kỹ.
Tử Thư suy nghĩ một lát mới đi vào, “Thật ra cô không cần uống nó. Nếu cô thật sự có thai, nói không chừng, nói không chừng lại…”
Cố Tư quay đầu nhìn anh ta và phì cười, “Nói không chừng thế nào? Nói không chừng còn có thể gây dưa với ông chủ của các anh à? Vẫn là thời đi.”
Cô lấy một viên ra và nuốt luôn, không cần nước.
Cô nói tiếp, “Tôi đã ly hôn mà còn dây dưa với anh ấy làm gì? Nếu thật sự luyến tiếc, trước đây tôi đã không đồng ý ly hôn thoải mái như vậy.”
Tử Thư nhìn cô như vậy, không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái, khẽ thở dài rồi nói, “Có lẽ lần này là tại tôi, tôi không nên tự ý thu xếp cho hai người cùng đi.”
Cố Tư cười, “Không sao, tôi không thấy có gì đáng ngại cả.”
Nếu cô không ở bên này, tối nay có lẽ Trì Uyên đã lăn giường với người nào đó rồi.
Với tâm tình của cô bây giờ, cô không muốn để chuyện như vậy xảy ra.
Nhưng chẳng hiểu sao Cố Tư lại nghĩ đến một chuyện, “Anh nói xem, nếu tôi mang thai, chắc nhà họ Trì bên kia sẽ đòi nhỉ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...