Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Lúc nãy Trì Uyên còn rất lo lắng, kết quả trông thấy Cố Tư thảnh thơi ngồi như thế, trong phút chốc đã lấy lại bình tĩnh.

Anh nói, “Cô gọi tôi tới, có việc gì?”

Cố Tư trông thấy Trì Uyên liền cười, “Anh đến rồi đấy à”.

Chương Tự Chi sau đó xông đến, “Tiểu Tư, Tiểu Tư…”

Anh ta sững sờ tại chỗ, “Ơ, sao mấy người lại tụ tập hết ở đây thế?”

Cố Tư nhíu mày, “Anh tới đây làm gì?”

Chương Tự Chi xem xét dáng vẻ của Cố Tư, liền biết là không có chuyện gì xảy ra cả.

Anh ta cười hì hì, “Tôi nghe nói cô gặp chuyện nên mới vội vàng chạy đến đây”.

Không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là người lái xe đó đã nói cho Tự Chi biết.

Chẳng qua trong lúc báo tin, có lẽ đã thiếu sót gì đó.

Nhưng mà, cũng không đặc biệt quan trọng lắm.

Cố Tư hất cằm về phía Trì Uyên, “Nhị Cáp, mau tới đó, lúc nãy cậu vừa nói những gì, nói lại lần nữa với đại cậu đại nhà họ Trì đi”.

Chương Tự Chi chau mày, “Cô gọi cậu ta là gì cơ?”

Cố Tư trừng hai mắt, “Anh ngồi sang một bên cho tôi, đừng nói nữa”.

Nhị Cáp nhìn Cố Tư, sau đó thành thật thú nhận mọi việc với Trì Uyên, “Tôi sai rồi, tôi không nên bị tiền bạc làm mờ con mắt, không nên đánh mất bản tính thiện lương trong người, không nên vì tiền mà không từ thủ đoạn…”


Cố Tư nổi giận sờ vào cây lau nhà, “Nói vào trọng điểm cho tôi”.

Nhị Cáp dọa đến khẽ run rẩy, “Trọng điểm, trọng điểm chính là tôi được người ta thuê, đến đây để đánh cô Cố Tư nhưng mà không thành công, bị cô ấy đánh cho một trận”.

Bên kia Chương Tự Chi vừa ngồi xuống cạnh Ninh Tôn, nghe xong liền đứng bật dậy, “Ngươi muốn làm cái gì, ngươi muốn đánh ai?”

Nhìn thái độ của anh ta còn dữ dằn hơn Cố Tư.

Nhị Cáp dọa đến rụt cổ lại, thấp giọng nói, “Tôi biết lỗi rồi, tôi thật sự hối hận, tôi còn chưa ra tay, người bị đánh là tôi mà, ngươi nhìn chỗ này xem, chỗ này nữa…”

Cậu ta vén áo lên cho Chương Tự Chi thấy những kiệt tác ban nãy của Cố Tư gây ra.

Trì Uyên ở bên cạnh, vừa nghe liền hiểu.

Người này được thuê để ra tay với Cố Tư.

Cố Tư kêu anh đến, chuyện này chắc chắn có liên quan đến anh.

Có quan hệ với anh, lại còn có thể xuống tay với Cố Tư.

Căn bản không cần nói thêm, anh đã rất rõ ràng.

Biểu tình của Trì Uyên lập tức trầm xuống.

Anh lấy điện thoại ra, bên trong album ảnh đưa ra trước mặt Nhị Cáp một tấm hình, “Là người này, đúng không?”

Nhị Cáp nhìn thoáng qua liền gật đầu, “Đúng, là bà ta, cái người này ra tay rất hào phóng, trả trước cho tôi số tiền rất lớn, nhiều tiền như vậy, tôi đã vô tình đánh mất bản thân, tôi bảo đảm, từ nay trở về sau, tôi nhất định cải tà quy chính, nhất định làm người một lần nữa, tôi nhất định…”


“Im miệng đi”. Cố Tư có chút không kiên nhẫn, “Cậu có thể đi rồi, nói nhiều quá”.

Chương Tự Chi trừng mắt, “Đi cái gì đi, chuyện lớn như vậy sao có thể đi, lát nữa đưa cậu ta lên đồn, việc làm của cậu ta khác nào bọn trộm cướp, đi vào ngồi xổm cho tôi”.

Nhị Cáp lập tức sợ xanh mặt, nhìn sang Cố Tư, run rẩy nói, “Không phải cô đã nói, chỉ cần phối hợp với cô, cô sẽ thả tôi ra sao?”

Cố Tư cảm thấy tên Nhị Cáp này cũng không có ý đồ xấu gì.

Hơn nữa, Cố Tư cảm thấy, bản thân cũng không bị gì, lại còn bày ra một chút võ nghệ, đánh đối phương không ra hình dạng gì.

Nếu phải lên đồn thật, cũng hơi khó coi.

Quan trọng nhất, nếu quả thật làm lớn chuyện, chắc chắn bà Trì cũng bị kéo vào.

Cố Tư bị kéo vào không quan trọng, như sau khi cô bị liên lụy, chuyện của cô và Trì Uyên chắc chắn sẽ lại xôn xao lần nữa.

Thật là rắc rối.

Cho nên, vẫn phải tính kỹ một tí.

Cô khoát khoát tay, “Đi đi, không sao đâu, trong phòng này lời nói của tôi có trọng lượng nhất”.

Nhị Cáp giống như là đạt được mục đích, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

Chương Tự Chi ở bên kia kêu than mấy tiếng, kết quả nhìn sang Cố Tư, lại không nói lời nào.


Cố Tư từ trên giường bước xuống, “Anh Trì, chắc anh cũng biết tôi gọi anh tới để làm gì”.

Trì Uyên trầm mặc, biểu tình thật khó coi.

Anh nhìn chằm chằm Cố Tư một hồi lâu mới nói, “Cô có bị thương không?”

Cố Tư trừng hai mắt, hiểu sai ý của Trì Uyên, “Thế nào, tôi không bị thương thì anh liền xem đó là chuyện nhỏ sao?”

Trì Uyên nhắm mắt lại, “Tôi không có ý đó”.

Ninh Tôn ở bên cạnh đứng lên, “Hôm nay nếu không phải tôi phát hiện ra sớm, người kia đã ra tay rồi”.

Cố Tư đồng tình, “Đúng đấy, là Ninh Tôn phát hiện trên lầu có người, nhắc nhở tôi, bằng không hôm nay mặt mũi bầm dập chính là tôi”.

Cố Tư nâng mặt, “Mẹ anh đã đến làm phiền tôi rất nhiều lần, bà ta ở chỗ này đấu không lại tôi, nhưng tôi nói cho anh biết, lần nào cũng là bà ta đến gây sự với tôi trước, thế nào, không gây sự được với tôi nên sai người xuống tay với tôi?”

Trì Uyên thở ra một hơi, “Chuyện này, tôi sẽ xử lý, sẽ cho cô một câu trả lời, sẽ không khiến cô gặp rắc rối nữa”.

Cố Tư nhìn Trì Uyên, thực ra cũng không cần nói thêm nữa, cô chỉ muốn để Trì Uyên nhìn xem bà Trì đã làm ra những chuyện gì.

Đến lúc này còn muốn ra tay với cô, thật là mất não.

Chương Tự Chi liếm môi một cái, đi đến, “A Uyên, là mẹ của cậu gây ra sao, không đến nỗi như vậy chứ, những chuyện của cậu ở trên mạng cũng đâu có liên quan đến Cố Tư, lời nói của mấy người trên mạng cũng đâu phải là do Cố Tư”.

Chương Tự Chi không biết nhiều như vậy, chỉ có thể suy đoán.

Cố Tư cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ có thể nói với Trì Uyên, “Mẹ anh có thể làm ra loại chuyện này lần thứ nhất, tôi cảm thấy bà ta còn có thể làm ra lần thứ hai, Trì Uyên, tôi không thể nào cứ may mắn như vậy được, cũng không thể lần nào cũng bỏ qua cho bà ta được”.

Cố Tư thở dài, “Chuyện này là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nếu lại xảy ra chuyện, tôi mặc kệ trên mạng ầm ĩ thành bộ dạng gì, tôi nói được làm được, tin tôi đi”.

Trì Uyên giơ tay lên, có thể là muốn sửa lại tóc cho Cố Tư, nhưng cuối cùng lại rụt tay về, “Sẽ không có lần sau, cô hãy tin tôi”.

Cố Tư cười, “Được thôi, lần này tôi tin tưởng anh”.


Trì Uyên không đợi Cố Tư nói tiếp, anh vội vàng xoay người bỏ đi.

Từ nhà Cố Tư đi ra, Trì Uyên gọi điện cho Trì Chúc.

Trì Chúc còn trong công ty, còn định tăng ca một lúc, kết quả vừa nghe điện thoại liền biết tâm trạng của Trì Uyên cực kỳ không tốt.

Trì Chúc còn tưởng rằng là do những tin tức trên mạng gần đây gây nên, nhanh chóng hỏi, “Con làm sao vậy, có việc gì à?”

Trì Uyên trực tiếp mở miệng, “Ba tranh thủ về nhà sớm, con ở nhà đợi ba”.

Cũng không đợi Trì Chúc trả lời, Trì Uyên trực tiếp cúp điện thoại.

Trì Chúc biết tính của Trì Uyên, không phải chuyện rất quan trọng, Trì Uyên sẽ không như vậy.

Thế là cũng nhanh chong thu dọn đồ đạc, lái xe về nhà.

Trì Chúc lúc về đến nhà, Trì Uyên đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, bà cụ cũng ở đó.

Trì Chúc đi vào, vội vàng hỏi, “Làm sao vậy, lại xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Trì Uyên cũng không nhìn Trì Chúc, “Ừm, phát sinh một việc, nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ”.

Trì Chúc nhìn bà cụ Trì một chút, bà cụ hiện tại cũng mơ hồ.

Trì Uyên trở về liền ngồi ở đó, một câu không nói, bà hỏi ba lần rồi, Trì Uyên đều không mở miệng.

Bà cụ nhíu mày, “A Uyên, làm sao vậy, mặc kệ xảy ra chuyện gì, con mau nói ra để mọi người trong nhà cùng nhau nghĩ cách”.

Trì Uyên tựa trên ghế sa lon, chậm rãi thở ra một hơi dài, “Liên quan đến mẹ”.

Edit by Nhi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui