Trì Uyên trước giờ chưa từng làm điều như vậy, anh cũng không rõ trạng thái tâm trí của bản thân bây giờ là gì.
Chỉ là có chút bồn chồn, có chút nóng lòng khó nói thành lời.
Luôn muốn làm điều gì đó lại không biết nên làm gì mới tốt.
Bên này Vương Phúc Thần sớm đã ăn xong, Trì Uyên trực tiếp gọi anh ta rời đi.
Dưới lầu đã có xe chờ sẵn, Trì Uyên và Vương Phúc Thần cùng nhau lên xe.
Sau khi xe rời đi Trì Uyên nhìn gương chiếu hậu vừa hay thấy Ninh tôn và nhóm bọn họ bước ra từ nhà hàng.
Anh chàng này xong chuyện ở đây sẽ đến chỗ của Cố Tư.
Cả người toàn mùi rượu và thuốc lá, đến chỗ Cố Tư muốn làm gì đây.
Trì Uyên cúi mặt lạnh lùng.
Xe chạy chầm chậm cuối cùng đến của một khách sạn thì dừng lại.
Vương Phúc Thần có chút khó hiểu quay đầu nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên cười “đã đặt phòng sẵn rồi, không cần dùng chứng minh thư của anh đăng kí”.
Như vậy Vương Phúc Thần mới yên tâm.
Hai người đi thẳng vào trong, vào thang máy, đi thẳng lên trên.
Vừa ra khỏi thang máy, Tử Thư đã đứng trước của phòng chờ sẵn, nhìn thấy Trì Uyên và Vương Phúc Thần đi tới, Tử Thư mỉm cười “Tổng giám đốc Vương, lâu lắm không gặp”
Vương Phúc Thần cười coi như chào hỏi, Tử Thư vội vàng gõ cửa.
Cửa phòng được mở ra từ bên trong, đứng bên trong là một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp.
Vương Phúc Thần lập tức có tinh thần.
Trì Uyên cùng anh ta bước vào trong, trong phòng còn có một cô gái nữa đang đứng cạnh cửa sổ.
Nhìn thấy Trì Uyên tới cô ấy đi đến khoác lấy cánh tay Trì Uyên “đáng ghét, sao lại lâu như vậy”
Trì Uyên cười “vừa mới ăn xong, có bị tắc đường một chút, như vậy đã là nhanh lắm rồi đó”.
Người phụ nữ đấm vào ngực Trì Uyên một cái “hư quá, người ta đợi anh thật là sốt ruột”.
Vương Phúc Thần đứng một bên nhìn Trì Uyên cười khẩy xấu xa.
Mấy chuyện này xem như được hiểu ngầm giữa mấy tên đàn ông này.
Cô gái trong lòng Vương Phúc Thần trông nhỏ hơn cô gái bên phía Trì Uyên rất nhiều.
Vương Phúc Thần rất thỏa mãn sờ mặt cô gái nhỏ và hỏi “đã thành niên chưa?”
Trì Uyên bên cạnh liền cười “Tổng giám đốc vương, chúng ta không làm những chuyện trái pháp luật”.
Vương tổng cười ha ha, ánh mắt ngắm tới lui trên người cô gái nhỏ “là tôi hỏi sai rồi”.
Tử Thư đang đứng canh ở cửa, anh ấy dựa vào tường, co một chân lên.
Đợi một lúc Trì Uyên liền bước ra.
Áo khoác của anh đã được cởi ra, mở 2 khuy áo sơ mi những cái khác vẫn ổn.
Tử Thư chằm chằm nhìn Trì Uyên “anh không sao chứ?”.
Trì Uyên trừng mắt, Tử Thư lập tức ngoan ngoãn.
Trì Uyên đi ra bên ngoài: “Anh chờ ở đây một lúc, lát nữa có người đến thì anh có thể đi”.
Tử Thư lập tức nói đã biết.
Trì Uyên lên xe, lái xe hỏi: “thưa ngài, chúng ta đi đâu?”.
Trì Uyên nghĩ một lúc thật sự vẫn chưa nghĩ ra muốn đi đâu, anh dường như cũng không có nơi nào để đi, do dự một lúc anh chậm dãi nói ra một địa chỉ.
Mà ở nhà Cố tư, Chương Tự Chi cứ ở đây mệt mỏi, Cố tư có chút phiền hỏi mấy lần sao anh ta vẫn chưa chịu về.
Chương Tự Chi mặt vô tội: “sao nào, tình cảm nhạt rồi? thấy tôi phiền?”
Cố tư chán ghét và không muốn nhìn anh ta, cô quay người đi lên lầu.
Chương Tự Chi một mình nằm trên sô pha dưới lầu xem ti vi thấy rất thú vị.
Tên đàn ông chết này này cười không kiêng nể gì hết.
Cô là gái không chồng, hàng xóm bên cạnh thấy anh ta ngày ngày chạy tới nhà mình, liệu họ có hiểu làm gì không.
Cố tư trong phòng nghe ngóng một lúc rồi đi tới đứng cạnh cửa sổ nhìn về phía xa nghĩ tới đoạn ghi âm mà Chương Tự Chi cho mình nghe.
Hóa ra những tình tiết trên mạng nói tới, trong đó cũng có bút tích của Tùy Mị.
Người phụ nữ này đúng là không thông minh.
Giờ phút này nói cô ta và Trì Uyên mới là chân ái, đúng là không nên.
Lời này nói ra càng dễ nhận danh tiếng tiểu tam, còn không bằng cô ta để người khác nói cô ta và Trì Uyên không có gì hết.
Xóa sạch sẽ, con đường đến tương lai sau này sẽ ngày càng rộng lớn.
Dòng nước bẩn tiểu tam này dù có dễ dàng cũng không nên bước vào, cho dù sau này có thể đứng dậy cũng không thể rửa sạch triệt để.
Chỉ có điều không biết Trì Uyên có biết việc này không.
Cố tư muốn nói với Trì Uyên nhưng lại có chút do dự.
Nói với anh thì làm gì? Để Trì Uyên chán ghét Tùy Mị?
Cố tư suy nghĩ mãi sau đó nhìn thấy xe của Trì Uyên.
Xe của Trì Uyên không tới nhà mà dừng ở cách đó không xa.
Sau đó không có động tĩnh gì, người bên trong cũng không xuống xe chỉ là xe đã tắt máy.
Cố tư chăm chú nhìn chiếc xe một lúc lâu sau đó liền đi xuống lầu.
Chương Tự Chi nằm thẳng trên sô pha, một chân đặt lên thành ghế, xem tivi cười như nhà không có người vậy.
Cố tư đi lướt qua anh ta, Chương Tự Chi liền ngồi bật dậy “ơ ơ ơ cô đi đâu vậy, cô muốn ra ngoài sao tôi đi cùng cô, cô muốn mua gì tôi cầm giúp, cô đi một mình……….”
“Anh mau im miệng” Cố Tư khong quay đầu đi thẳng từ phòng khách ra ngoài.
Cô lao qua xe của Trì Uyên.
Tài xế nhận ra Cố Tư, thấy Cố Tư đi qua anh ta nghĩ một chút rồi mở của xe bước xuống.
Tài xế còn cẩn thận kéo kính xe phía Trì Uyên xuống.
Cố Tư đi đến, hai tay đút trong túi đứng bên ngoài cửa xe nhìn vào Trì Uyên bên trong.
Trì Uyên dựa vào lưng ghế nhắm mắt, mặt có chút hơi đỏ.
Nhìn là biết anh mới uống rượu.
Cố Tư có chút ngạc nhiên, từ trước đến nay tửu lượng của Trì Uyên khá tốt nhưng với bộ dạng như này rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu.
Còn nữa giờ này mà uống nhiều như vậy có phải không có nhiều việc?
Buổi chiều không phải đi làm sao? Theo lý mà buổi tối đi nhậu mới đúng.
Trì Uyên hình như đã ngủ say, không có phản ứng gì.
Tài xế đứng bên cạnh nhìn một lúc đi tới, giọng nói nhỏ nhẹ “lúc trưa nay ngài ấy có chút tiệc xã giao, sau đó bảo tôi lái xe tới đây, còn nói không được tới quá gần, đỗ từ xa là được”
Cố Tư cười “sếp nhà anh có lẽ uống nhiều rồi, anh nên lái xe về để anh ấy có được một giấc ngủ ngon”
Tài xế có chút khó xử: “lời sếp nói tôi không dám làm trái”
Trì Uyên thường không nói nhiều, tính tình cũng không thân thiện, bình thường những người bên cạnh đều sợ anh.
Anh là loại người ít nói linh tinh, nói một là một không cần người khác giúp thay đổi quyết định.
Cố Tư nhìn Trì Uyên thở dài: “được rồi, dù sao các anh cũng không ở địa bàn của tôi, các anh muốn ở thì cứ ở vậy”
Nói xong Cố Tư lững thững bỏ đi.
Chờ cô đi khỏi, Trì Uyên trong xe mới chầm chậm mở mắt ra.
Mắt anh hơi đỏ nhưng vẫn còn tỉnh.
Một lúc sau tài xế lên xe cũng không quay đầu nhìn Trì Uyên, chỉ lấy điện thoại ra lên mạng xem tin tức.
Lúc đầu, Trì Uyên chỉ nhìn về phía ghế trước, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về hướng nhà của Cố Tư.
Cửa nhà của Cố Tư đang mở nhưng khoảng cách hơi xa anh không thể nhìn thấy ai đang ở bên trong.
Trong sân nhà Cố Tư có đỗ một chiếc xe nhưng nó bị hàng rào che khuất, anh nhìn cũng không rõ lắm.
Có thể là của Ninh tôn, Trì Uyên thở dài.
Edit by anhanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...