Cố Tư không để ý nhiều như vậy, chỉ chú ý lời tiếp theo của Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi cũng không chú ý Ninh Tôn như thế nào,bản thân tiếp tục lải nhải nói: “Ba của A Uyên không biết là có biết ý đồ của người phụ nữ kia không, hay là vẫn còn dây dưa tình cảm, dù sao cũng cùng người phụ nữ kia qua lại mấy lần, chuyện này không bao lâu sau bị mẹ anh ta phát hiện, sau đó mẹ của A Uyên, đi tìm nhà mẹ đẻ của người phụ nữ kia, ôi trời, mắng một trận này, đập phá một trận này.”
Chương Tự Chi nói xong lắc đầu: “Nghe nói là lúc đó những lời khó nghe đều mắng ra, còn mắng cả cha mẹ của người phụ nữ kia một trận.”
Người phụ nữa kia nghe tin tức trở về nhà, trùng hợp vừa gặp Phương Tố, dáng người Phương Tố lúc đó vẫn còn mảnh mai, dáng đi cũng nhanh nhẹn.
Đột nhiên chạy đến nắm đầu tóc người đàn bà kia.
Đoán chừng người phụ nữ kia cũng biết bản thân đuối lý, một mực cũng không đánh trả, một câu cũng không nói, cứ như vậy mà kiên cường chịu một trận đánh.
Sau đó không đợi Trì Chúc đến, Phương Tố liền thu dọn đồ đạc đi.
Bà đến và rời đi,lúc nào cũng để ý thể diện, ngay cả lúc đánh người, đều thận trọng chú ý hình tượng, không khiến cho bản thân mình quá chật vật.
Xem ra chuyện này, quả thật Phương Tố vẫn là một người phụ nữ mạnh mẽ vang dội.
Không biết lúc trở về Trì Chúc và Phương Tố đã nói chuyện như thế nào, dù sao từ đó về sau, Trì Chúc cũng không qua lại với người phụ nữ đó nữa.
Cố Tư nghĩ nghĩ, rồi nói một câu: “Người phụ nữ kia là đáng đánh, nhưng cha mẹ của người đó không nên bị liên lụy.”
Cái tật xấu của Phương Tố này đúng là không tốt, nói cái gì đều muốn trút lên cha mẹ người ta.
Cố Tư vô cùng chướng mắt điểm này của bà.
Chương Tự Chi nhìn Cố Tư: “Vì vậy cô đánh được bà ta, cô thật sự lợi hại.”
Cố Tư hơi nhíu mày: “thật sự bà ta ở bên nhà tổ làm mưa làm gió như thế nào, tôi đều không quan tâm, nhưng đến chỗ của tôi khoa tay múa chân với tôi, còn muốn ra tay với tôi, tôi cũng không phải ngươi có tính khí tốt, tôi cũng không phải sinh ra để người khác ức hiếp.”
Chương Tự Chi gật đầu, rất tán thành quan điểm này của Cố Tư: “Đúng vậy, tôi chính là cách nghĩ này, tôi sinh ra, tôi là muốn hưởng thụ cuộc sống nha, bằng không tôi đến thế giới này một lần nữa làm gì, chẳng lẽ để chịu khổ cực giày vò sao? Đừng đùa nha.”
Ninh Tôn nhìn Chương Tự Chi, lại quay đầu nhìn Cố Tư.
Lần này Cố Tư cuối cùng cũng cảm nhận Ninh Tôn đang ở bên cạnh mình, phản xạ có điều kiện cô quay đầu nhìn Ninh Tôn.
Kết quả khoảng cách hai người rất gần, suýt chút nữa hôn nhau.
Cố Tư giật mình nhanh chóng tránh về sau một chút.
Ninh Tôn cũng ngồi ngay ngắn: “Xin lỗi, vừa rồi nghe những lời Chương Tự Chi nói, có chút say mê.”
Cố Tư cười: “Không sao.”
Mà lúc đó, Trì Uyên đang đứng ở trong sân, nhìn xuyên qua cửa sổ phòng khách thấy ba người ở bên trong.
Từ góc nhìn này của anh, Cố Tư dường như là dựa vào ngực Ninh Tôn, hai người rất thân mật.
Vừa rồi cũng không biết có phải Cố Tư quay đầu nhìn Ninh Tôn, hai người còn nhìn nhau cười.
Trì Uyên nhăn mặt, không biết bản thân đứng ở chỗ này nhìn lâu như vậy là làm gì.
Cảnh tượng này, cũng có gì đáng xem đâu.
Trì Uyên không đi qua, quay người lên xe, trực tiếp lái xe đi.
Anh là bị điên mới lái xe đến đây, ở đây có gì hay ho.
Không có bất kì cái gì tốt.
Trên đường về nhà, điên thoại bà cụ gọi đến, hỏi anh đang ở nơi nào, tại sao tan làm chưa về nhà.
Thật sự bà cụ hỏi vấn đề này, Trì Uyên biết là nguyên nhân gì, bà cụ là lo lắng cho anh.
Anh gần đây cũng không có xã giao gì, cộng thêm trên người nhiều tâm sự như vậy, hoàn toàn không nên đến nơi nào.
Trì Uyên nói công ty hơi bận, bây giờ đang về nhà.
Bà cụ “ừ” một tiếng: “Chúng ta đợi con ăn cơm.”
Trì Uyên chờ cúp điện thoại xong, ném điện thoại sang một bên.
Lái xe thẳng về nhà tổ, xe dừng ở bên trong chỗ đậu xe, anh cũng không lập tức đi xuống.
Cứ ngồi như vậy ở bên trong, dựa vào ghế, có chút hơi thất thần.
Lúc chạng vạng tối, bên nhà họ Tùy phát thông báo thanh minh, nói rất đơn giản, chỉ nói rằng Tùy Mị không xen vào cuộc sống tình cảm của bất kì ai,rồi nói cái gì cảm ơn mọi người đã quan tâm.
Lời giải thích này, cùng với không giải thích cũng không khác biệt gì mấy.
Trên mạng ồn ào có rất nhiều suy đoán phán đoán về lời thanh minh của nhà họ Tùy.
Trì Uyên cũng không muốn xem.
Hôm nay nhà họ Tùy đến thương lượng nửa ngày cũng không thương lượng ra kết quả gì, dường như làm như thế nào, bên kia đều không hài lòng.
Chẳng qua là nhà họ Tùy nắm được ngày trên chứng nhận ly hôn của anh liền nghĩ có thể nắm được tất cả mọi chuyện.
Tùy Mị còn khóc ở trong phòng họp, dáng vẻ vô cùng ấm ức.
Nhưng Trì Uyên nhìn thấy cô ta khóc, đột nhiên trở nên khó chịu, cảm giác giống như cảm thấy cảnh tượng bà Trì khóc náo.
Tuy biểu cảm của hai người khác nhau, nhưng giống như là, đều dùng nước mắt làm vũ khí.
Nhưng loại nước mắt này, thật sự là thứ anh rất ghét.
Trì Uyên không kìm chế được mà nghĩ tới Cố Tư, cô là không dễ khóc, lúc trước bị bà Trì khi dễ thê thảm như vậy, nhưng cũng không rơi một giọt nước mắt.
Trì Uyên ngồi ở đây một lúc lâu, mãi đến khi bà cụ lại gọi điện thoại, anh mới vội vàng đi xuống xe.
Bà cụ cùng Trì Chúc đợi ở trong phòng ăn, nhìn thấy Trì Uyên đi đến, bà cụ cười: “Đi rửa tay, rồi ăn cơm.”
Thật sự Trì Uyên không có khẩu vị, nhưng vẫn làm theo.
Lúc ngồi xuống, bà cụ thở dài: “Bên phía công ty ba con đều nói với bà rồi, bà cảm thấy, bây giờ chuyện này, nếu thật sự không giải thích rõ ràng thì cứ giải quyết tạm thời vậy, con giữ khoảng cách với Tùy Mị, công chúng đều là tai mắt khắp nơi, sẽ nhìn thấy được sự thật.”
Trì Uyên ngước mắt nhìn nhìn Trì Chúc: “Ba, chẳng lẽ người không cảm thấy thái độ nhà họ Tùy hôm nay sao, còn có thanh minh mà bọn họ phát ra, một chút thành ý cũng không có.”
Toàn bộ quá trình thương lượng với nhà họ Tùy ngày hôm nay, Trì Uyên vài lần suýt không kìm chế được muốn phẫn nộ với ông Tùy ngay tại chỗ.
Anh luôn cảm thấy ông ta, dường như rất giống muốn dẫn dắt dư luận đến anh và Tùy Mị.
Loại che đậy châm chọc đó, nhưng lại không thể che giấu được hành vi có chút tính toán của mình, thật khiến cho Trì Uyên có chút phát cáu.
Trì Chúc gật đầu: “Ta đương nhiên là nhận ra, nhưng thật sự hôm nay ta có nghĩ qua, dứt khoát không quan tâm đến điều gì, trực tiếp đem tất cả mọi chuyện công bố ra bên ngoài, tránh cho nhà họ Tùy ở bên đó làm bộ làm tịch, nhưng A Uyên, ta muốn nghĩ cho con.”
Trì Chúc nhìn bà cụ, có những lời hơi khó nói: “Công ty bên kia, nếu như việc của con quá nhiều, con khẳng định không thể ngồi vững, khó tránh khỏi, sau này con sẽ bị chĩa mũi nhọn vào, con có biết, bây giờ ta nhịn xuống, là có nghĩ qua một việc, con còn có thể đứng vững trong công ty.”
Bà cụ sau một lúc lâu thở dài: “Chuyện này, không cần kiêng dè ta, ta cũng là hi vọng, đời này các con lui xuống, A Uyên có thể đảm nhận vai trò lớn nhất, suy nghĩ của chúng ta là giống nhau, đứa trẻ A Cảnh kia quả thật rất tốt, những tính cách quá ôn hòa, dễ bị ảnh hưởng, sau này nó có thể ở bên cạnh hỗ trợ cho A Uyên.”
Trì Chúc nhìn Trì Uyên: “Ta đương nhiên nhận ra, con hôm nay rất khó chịu, nhưng bây giờ bên phía nhà họ Tùy, chúng ta quả thật không thể chèn ép, bây giờ dư luận bên ngoài bất lợi đối với chúng ta, nếu như nhà họ Tùy cũng hùa theo xáo trộn, con sẽ rất bị động.”
Nói đến đây, bà cụ lại tức giận: “Người vợ kia của con, con thật sự là, lúc trước ta đã nói với con, đừng có luôn nuông chiều như vậy, con nhất định không nghe, con xem đi, bây giờ gây ra nhiều chuyện lớn gì, A Chúc, ta nói cho con biết, đây là nguyên nhân làm cho con đau khổ, là con làm liên lụy đến A Uyên.”
Trì Uyên dựa lưng vào ghế: “Được rồi được rồi, chúng ta ăn cơm thôi, nhắc đến những chuyện này, thật khiến cho người ta đau đầu.”
Anh cầm lấy dao nĩa, trước mặt là bò bít tết, còn có salat.
Loại kết hợp này, lúc trước anh thường xuyên ăn, anh bình thường buổi tối ăn cơm ít, thường ăn một miếng bò bít tết cùng một phần salat là đủ.
Nhưng hôm nay cầm dao nĩa một hồi, cũng không xuống tay.
Bà cụ ăn không quen những thứ này, bảo phòng bếp nấu cháo dưỡng sinh.
Trì Chúc bên kia cũng là bò bít tết cũng salat, đôi khi hai người vui vẻ có sở thích giống nhau, đều là những người ngại phiền phức.
Những loại thức ăn định lượng này, vừa rất đơn giản, vừa có thể bổ sung chất dinh dưỡng.
Trì Uyên nhìn một lúc lâu, đặt dao nĩa xuống.
Edit by Yến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...