Trì Uyên nhìn điện thoại Cố Tư một hồi lâu, sau đó Chương Tự Chi lại gọi đến.
Wechat hiển thị, hình ảnh này chính là Chương Tự chi gởi đến.
Vì vậy Trì Uyên nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp trả lời điện thoại.
Còn bật loa to.
Cố Tư một mặt cười lạnh: “Lão Chương, nói gì thế?”
Bên kia Chương Tự Chi hơi ấp úng, rõ ràng là nói không quá rõ.
Cố Tư liền lặp lại một lần nữa: “Bức ảnh này là nơi nào truyền ra vậy, tra không được sao?”
Chương Tự Chi thở dài: “Không phải, tra được rồi, bức ảnh này, là nhà họ Trì bên kia đưa cho truyền thông.”
Cố Tư ngay lập tức cười ra thành tiếng: “Quả nhiên tôi đoán không sai.”
Lông mày Trì Uyên nhíu lại, biểu cảm trên mặt lạnh đi rất nhiều.
Cố Tư cầm điện thoại qua: “Cảm ơn anh lão Chương, hôm khác mời anh ăn cơm.”
Nói xong lời này, Cố Tư liền cúp điện thoại.
Trì Uyên bước nhanh đi về phía trên lầu, anh trực tiếp đi về phòng mình.
Anh mở ngăn kéo, bên trong vẫn còn để chứng nhận ly hôn và thỏa thuận ly hôn của anh.
Trì Uyên lấy giấy tờ ra nhìn, sau đó nghĩ đến một điều gì đó.
Anh nghiến răng, có chút bất đắc dĩ, sau khi đặt đồ xuống, anh nhanh chóng gọi điện cho bên nhà tổ.
Là gọi điện thoại cho Trì Chúc.
Trì Chúc vẫn đang ở trong thư phòng.
Nhận điện thoại của Trì Uyên, ông cũng không có gì bất ngờ, chỉ nghĩ rằng Trì Uyên muốn cùng mình bàn bạc về chuyện trên mạng.
Vì vậy sau khi nhận điện thoại, giọng điệu ông rất bình tĩnh: “Đã nghĩ kỹ nên làm thế nào rồi sao, bộ phận truyền thông vừa gởi cho ta vài bản thảo cho việc công bố bên ngoài, ta có xem một chút, nhưng chưa có cái nào đủ tốt, con có muốn xem qua không?”
“Không cần.” Trì Uyên mở miệng “Có một chuyện, con muốn nói chuyện với ba, ba đi hỏi mẹ con một chút, chứng nhận và thỏa thuận ly hôn của con, hôm nay mẹ qua đây có phải đã lén chụp ảnh sau đó gởi cho truyền thông,bản dịch thuộc hangtruyen.com, con không muốn gọi cuộc điện thoại này, con sợ con nói những lời tức giận không hay, cái này ba nên nói đi.”
Trì Chúc bên này sững sờ: “Con nói cái gì? Mẹ con chụp cái gì? Còn gởi cho truyền thông?”
Trì Uyên nhắm mắt: “Ba đi hỏi đi, xem thử chuyện này có phải mẹ con làm không.”
Trì Chúc trực tiếp đứng dậy: “Được, ta biết rồi.”
Nói xong ông cúp điện thoại.
Trì Uyên nắm điện thoại, nghĩ nghĩ lại xuống lầu lần nữa.
Cố Tư ngồi ở sofa, thế mà lại mở Tivi, bên trong cười hi hi ha ha, cô cũng cong khóe miệng.
Trì Uyên chỉ nhìn Cố Tư một chút, trong nháy mắt cảm thấy sức lực toàn thân bị mất hết.
Quả thật cô không quan tâm chút nào.
Trì Uyên đứng ở cầu thang, nghĩ nghĩ, quay người trở về phòng.
Cố Tư ngồi trên ghế sofa, nhìn là cười, nhưng thực ra là cười không nổi.
Có cái gì đáng cười, một chút cũng không buồn cười.
Cô dựa vào ghế sofa, chậm rãi thở ra một hơi, ánh mắt cố chút ổn định.
Nếu như là nhà tổ họ Trì truyền ra, cô nghĩ, có lẽ cô biết là ai.
Vừa rồi nhìn bộ dạng Trì Uyên, không giống như là biết chuyện.
Chẳng qua đồ vật này truyền tới tay bà Trì, cũng giống như thông báo toàn bộ thế giới.
Vì vậy, sự việc cô cùng Trì Uyên ly hôn, có vẻ như là bị bắt buộc phải công bố trong khoảng thời gian này
Thật tốt, cô rốt cuộc cũng giữ được sự yên tĩnh.
Cố Tư ngồi thẩn thờ cả người, vô vị xem tivi một hồi, cuối cùng xem không nổi nữa, tắt tivi đi.
Cô bên này vừa tắt tivi, Trì Uyên bên kia vội vàng đi từ trên lầu xuống, cũng không nhìn cô, trực tiếp ra ngoài lên xe, khởi động lái đi.
Toàn bộ sự việc vừa xảy ra, hoàn toàn không cần đến vài giây.
Cố Tư nhíu mày: “Đây là cùng nhà tổ bên kia ầm ĩ rồi sao?”
Cũng không giống, lúc Trì Uyên đi xuống, nhưng trông như có chút lo lắng, nhưng cũng không phải là vì tức giận do vừa mới cãi nhau xong.
Cố Tư đứng tại chỗ nghĩ một hồi lâu, không nghĩ được điểm mấu chốt nào, vậy nên cô vội vàng đi lên lầu rồi nghỉ ngơi.
Dù sao mặc kệ chuyện này làm như thế nào, đều không liên quan đến bản thân mình, cô ta mới là người đau khổ trong toàn bộ chuyện này.
Cố Tư bên này nằm xuống, trong khi Trì Uyên lái xe phóng nhanh đến.
Vừa rồi nhà tổ bên kia gọi điện thoại đến, nói là bà Trì bây giờ đòi sống đòi chết, ở nhà tổ làm loạn lên.
Là bà cụ gọi điện thoại qua, trong giọng điệu đều là sự bất lực.
Bà cụ biết việc bà Trì lén chụp chứng từ ly hôn của Trì Uyên, cũng vô cùng tức giận.
Bà nói rằng Trì Chúc đã hỏi bà Trì, bà Trì một chút cũng không cảm thấy bản thân mình làm sai, còn trực tiếp thẳng thắn thú nhận rằng, bà đã đem ảnh chứng từ ly hôn này gởi cho nhà họ Tùy và bên phía truyền thông, tin tức lập tức sẽ truyền ra ngoài, để lúc này, Trì Uyên cùng Tùy Mị có thể ở bên nhau.
Trì Chúc đoán chừng là mới biết được, bà Trì quả thật chính là đồ bị thịt*, một chút năng lực suy nghĩ cũng không có.
(Đồ bị thịt*: người bất tài; có nơi ví với những người chân tay lóng nga lóng ngóng, người vụng về, thường hay mắc sai lầm)
Ông rất tức giận, không kiềm chế được bản thân,nên đã tát một bạt tay.
Trì Chúc cùng bà Trì kết hôn gần ba mươi năm rồi, đừng nói là ra tay với bà, lời nói nặng cũng chưa tới vài câu.
Bà Trì vốn dĩ được chồng chiều chuộng từng chút một, bây giờ bị một bạt tay, khẳng định là chịu không nổi, lập tức liền đập phá làm loạn.
Bà ta ầm ĩ từ trên lầu xuống dưới lầu, nói những lời gì không sống nữa muốn đi chết.
Bà cụ là không muốn quan tâm bà ta nữa, khoảng thời gian này thật sự khiến bà rất tức giận.
Bây giờ Trì Chúc cũng đang tức giận trên lầu, cũng không xuống lầu.
Một mình bà Trì ở dưới lầu vừa la vừa nhảy vừa lăn lộn.
Cảm giác là không biết bao giờ mới dừng.
Bà cụ bị ồn ào không chịu nổi, liền gọi điện thoại cho Trì Uyên, bảo anh qua đây xem làm như thế nào.
Bọn họ thật sự không muốn quan tâm nữa.
Trì Uyên nghe thấy chuyện này, cũng thật là không biết làm sao.
Bà Trì có thể làm ầm ĩ đến mức nào, anh cũng biết rõ.
Lúc trước bà tương đối sợ ông cụ, thường tình huống này, dù cãi nhau với Trì Chúc ầm ĩ, cũng không dám gây ồn ào quá lớn.
Dù sao ông cụ cũng là cựu chiến binh, một thân khí khái anh hùng, bà đương nhiên có chút sợ hãi.
Bây giờ ông cụ không còn nữa,bản thân bà không kiểm soát nổi.
Càng không ra hình dáng gì.
Ban đêm, xe trên đường không nhiều, Trì Uyên phóng nhanh về nhà tổ.
Vừa mới đến cổng nhà chính, đã thấy bà Trì đang ở trong phòng khách vừa khóc vừa la hét.
Bà nói cái gì đều là vì cái nhà này, nói gì không ai hiểu cho bà.
Trì Uyên chậm rãi đi vào, đứng ở cửa không biểu cảm gì.
Bà Trì hiện giờ đang ngồi ở ghế sofa, đồ vật trên bàn trà đều bị ném đi khắp nơi.
Người giúp việc không dám đi qua dọn dẹp, vì bà Trì không cho phép.
Trì Uyên nhìn bà Trì, một mặt không cảm xúc.
Chẳng qua chuyện này, thật sự Trì Chúc cũng là có nguyên nhân, nhiều năm như vậy, là ông quá bao dung rồi.
Trì Chúc đoán chừng là cảm thấy, dù sao bà Trì cũng là rắc rối nhỏ, cũng không gây ra chuyện gì lớn, cho nên có làm rối chuyện, cũng không vấn đề gì.
Đều là người thông minh, cũng biết đâu là ranh giới cuối cùng của đối phương.
Trì Chúc vẫn luôn nhượng bộ, bà Trì đương nhiên cảm nhận được, mặc kệ bà làm ra đều gì, Trì Chúc chắc chắn sẽ không trách cứ bà.
Bà Trì gào khóc hồi lâu, quay đầu lại thấy Trì Uyên.
Bà sững người, sau đó mếu máo, hốc mắt đỏ ửng: “A Uyên, con về rồi.”
Trì Uyên liếc nhìn, nửa khuôn mặt bên trái bà Trì, rõ rệt dấu bàn tay.
Nếu nói không đau lòng, chắc chắn vẫn là đau lòng.
Nhưng Trì Uyên cũng tức giận.
Bà lén chụp ảnh, gởi cho truyền thông, cũng không nghĩ đến chuyện này có ảnh hưởng lớn đối với anh ra sao.
Trì Uyên bước chân đi đến: “Bức ảnh là mẹ chụp.”
Bà Trì mím môi, gật gật đầu: “Ta là muốn giúp con công bố ra bên ngoài, sau đó sự việc con cùng Tùy Mị bị người ta chụp được, không phải rõ ràng sao, cũng không phiền phức gì.”
Suy nghĩ này thật sự là quá đơn giản.
Trì Uyên thở dài, đi qua ngồi xuống sofa: “Mẹ đem bức ảnh này gởi cho ai, mẹ nói thật cho con đi.”
Bà Trì chớp mắt, một hồi lâu mới mở miệng: “Mẹ gởi cho Tùy Mị, việc hôm nay con bị người ta chụp lén, Tùy Mị bên kia cũng bị liên lụy, vì vậy ta an ủi nó một chút, nên đem bức ảnh này cho nó xem, chính là muốn nói với nó, bất luận thế nào, con bé đều không phải là người thứ ba.”
Edit by Yến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...