Suýt chút nữa Cố Tư đã kêu lên thành tiếng, cô đẩy Trì Uyên ra, cố gắng giữ chiếc váy bị rách che trước người mình, “Anh làm gì đấy? Ngoài kia bao nhiêu người, anh không cần biết đây là nơi nào à?”
Trì Uyên buông Cố Tư ra, hít thở sâu.
Có vẻ như anh đang kiềm chế bản thân hết mức có thể.
Cố Tư lùi lại, nhưng vẫn nhìn Trì Uyên, “Trì Uyên, anh sao thế? Hình như anh có gì đó không ổn lắm.
Trì Uyên thở dốc vài lần, sau đó nói, “Đi, khoá trái cửa lại.”
Cố Tư sững người, lông mày chau lại.
Chỉ là không đợi cô lên tiếng, Trì Uyên đã bước tới kéo rèm cửa.
Cố Tư kêu lên “này”.
Trì Uyên lại giục, “Nhanh lên.
Lần này giọng anh lớn hơn, trông có vẻ hơi cáu kỉnh.
Đây là dáng vẻ Trì Uyên chưa có bao giờ.
Cố Tư suy nghĩ một lúc rồi xoay người đi khoá trái cửa.
Nhưng cô đứng ở cửa, dựa vào tấm ván, “Nói cho tôi biết, anh bị sao vậy?”
Trì Uyên nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy lồng ngực anh đang phập phồng liên tục.
Cố Tư “hừ” một tiếng rồi cười, “Vừa nãy Tử Thư nói hình như có người gài bẫy anh, bẫy gì đấy? Sao anh lại.”
Cô đã không còn cơ hội để nói những lời tiếp theo.
Trì Uyên đột nhiên sải bước đi tới.
Anh mặc kệ, ẩn cô lên tấm cửa, cúi xuống hôn cô lần nữa.
Lần này còn mãnh liệt hơn lần trước.
Nhiệt độ cơ thể Trì Uyên hơi cao, mái tóc anh đã ướt đẫm.
Mồ hội trên trán anh chảy xuống cằm, sau đó trượt xuống dưới.
Cố Tư bị hành động của anh làm cho hết hồn, cô vẫn muốn giơ tay đẩy anh ra.
Nhưng chắc Trì Uyên đã đoán được trước, anh nằm lấy cổ tay cô rồi ấn xuống hai bên người cô.
Cố Tư mở to mắt.
Nhưng nếu nói là cô sợ thì thực ra cũng không phải.
Cô kết hôn với Trì Uyên gần một năm, chuyện này với cô là quá bình thường.
Chỉ là phản ứng lúc này của Trì Uyên không được bình thường cho lắm.
Anh có chút mất kiểm soát, hôn lên môi cô một hồi sau đó lại cắn vào cổ cô.
Anh cắn hơi mạnh khiến Cố Tư phải kêu lên.
Cô giãy giụa vài lần nhưng không đẩy ra được.
Sau đó cô cũng bỏ cuộc, vốn dĩ hôm nay cô tới là để phá rối.
Bây giờ Trì Uyên đang ở bên cô, cũng coi như đã thành công.
Cố Tư dựa vào tấm ván cửa, hít sâu một hơi, “Trì Uyên, có phải anh bị bỏ thuốc không?”
Động tác của Trì Uyên đột nhiên dừng lại, không ngờ anh vẫn còn chút lý trí.
Anh vùi mặt vào cổ Cố Tư, “Ừ”
Cố Tư bật cười, “Người bỏ thuốc hẳn là phụ nữ đúng không? Anh không ưa người ta à?”
Trì Uyên lại bắt đầu hôn lên cổ Cố Tư từng chút một, “Giờ tôi vẫn chưa quen với người khác ngoài cô.
Cố Tư chớp mắt, giọng điệu đều đều, “Không biết có phải tôi nên cảm thấy vinh dự không?”
Trì Uyên bóp nhẹ vai Cố Tư, kéo cô ra khỏi tấm cửa, hai người đổi hướng đến nơi khác.
Anh đẩy Cố Tư đi về phía sofa.
Cố Tư không vùng vẫy nữa, cô nghĩ ngợi rồi vòng tay qua cổ Trì Uyên, “Trì Uyên, anh thích tôi không?”
Chắc Trì Uyên đã nghe thấy, và chắc anh cũng đã hiểu.
Vì động tác cởi đồ lót Cố Tư của anh khựng lại rất rõ ràng.
Nhưng anh không nói gì.
Anh chỉ dừng lại một chút như vậy rồi tiếp tục động tác trên tay.
Trì Uyên có bệnh sạch sẽ, anh còn lót áo khoác của mình dưới người Cố Tư.
Khi Cố Tư nằm xuống, lông mày cô hơi nhăn lại.
Cô cảm thấy có chút khinh thường bản thân.
Trì Uyên bây giờ chỉ đang làm việc theo bản năng dưới tác dụng của thuốc.
Nó không liên quan gì đến lòng anh cả.
Thực ra cô nên đẩy anh ra.
Bây giờ hai người đã không còn liên quan gì đến nhau, cô không có nghĩa vụ phải làm những điều này.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tay cô vẫn từ từ vòng qua vai Trì Uyên.
Thích một người, thực sự rất khó chịu.
Chính cô cũng tự phỉ nhổ bản thân đầy mẫu thuẫn.
Khi Trì Uyên hôn cô, cô nhắm mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...