Sau khi lăn qua lăn lại mấy lần, Cố Tư buồn ngủ.
Sáng nay cô dậy sớm.
Cô lập tức kéo chăn của Cố Uyên rồi nhắm mắt lại.
Cô mơ màng thiếp đi, mơ màng tỉnh giấc.
Cổ Tư chậm rãi ngồi dậy, lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Bên ngoài có hai người đang nói chuyện, một nam một nữ
Người bên trong vẫn nghe rõ.
Cố Tư cười khẩy, thong thả rời giường.
Cô đi chân trần đến tủ quần áo bên cạnh.
Trong tủ có mấy bộ quần áo của Trì Uyên.
Không có nhiều quần áo lắm, tất cả có cùng phong cách, toàn áo sơ mi và vest.
Cổ Tư lấy áo sơ mi của Trì Uyên, cởi quần áo của mình ra rồi mặc chiếc áo đó vào.
Trong tủ có gương thử đồ. Cố Tư soi gương, cởi hai cúc cổ áo.
Ừm, trông thế này có cảm giác hơn nhiều.
Cố Tư vò rối tóc, sau đó đi ra cửa.
Cô nhẹ nhàng mở cửa, còn dụi mắt mang tính tượng trưng.
Cô nói: “Trì Uyên, em khát nước, Đồ ăn buổi trưa mặn quá, mà chỗ anh không có nước.”
Tiếng nói bên ngoài lập tức ngưng bặt.
Cố Tư híp mắt, nhìn tới nhìn lui.
Trì Uyên vẫn bình tĩnh, nhưng sắc mặt Tùy Mị bên cạnh đã thay đổi mấy lần.
Cổ Tư hơi hoảng hốt: “A, anh có khách à?”
Trì Uyên nhìn cô chòng chọc: “Đi thay quần áo đi!”
Cổ Tư đáp “ồ”, nhanh chóng trở lại phòng nghỉ.
Sau khi cánh cửa đóng lại, cô không còn vẻ hoảng hốt.
Cô cười hớn hở, còn khẽ hát ngâm nga, đồng thời đi thay quần áo.
Lúc Cổ Tư ra ngoài, vẻ mặt Tùy M đã trở lại như thường.
Cô ngồi lên sofa, trước mặt có một cốc nước.
Trên bàn làm việc của Trì Uyên cũng có một cốc. Cố Tư không hỏi mà lấy cốc nước uống luôn.
Đây là cốc của Trì Uyên, có lẽ sau khi cô dùng xong, anh lại muốn vứt đi.
Cô cười khẩy, không sao cả.
Cô chẳng quan tâm nhiều.
Bây giờ cô đang khó chịu.
Thấy Tùy Mị, cô càng khó chịu hơn.
Mà cô khó chịu thì mọi người đừng hòng thoải mái.
Trì Uyên vẫn ngồi trên ghế làm việc.
Tùy Mị ngẩng đầu nhìn Cố Tư: “Tôi không ngờ cô Cổ đang ở đây.”
Cố Tư cười khẽ, dáng vẻ bất đắc dĩ: “Chú ý xưng hô!”
Tùy Mị sững người, mỉm cười đáp: “Xin lỗi cô, tôi quên mất.”
Cố Tư cười rất giả tạo: “Không sao, lâu dần sẽ tốt thôi.”
Có lẽ bắt Tùy Mị gọi Cố Tư là cô Trì chẳng khác nào lấy mạng cô ta.
Cố Tư đi đến ngồi đối diện Tùy Mỹ: “Cô Tùy đến đây vì công việc sao?”
Tùy Mị đáp: “Đúng vậy, sau này tôi tiếp nhận một số khâu liên quan đến việc hợp tác nên đến đây nghiên cứu cụ thể với anh Trì.”
Cố Tư chậm rãi gật đầu, còn cảm thán: “Tôi rất hâm mộ những người có năng lực như các cô, phụ trách nhiều việc mà vẫn có thể giải quyết rõ ràng rành mạch. Thật sự là tôi không làm được.”
Tùy Mị mỉm cười: “Không khó lắm đâu.”
Cố Tư thở dài: “Haiz, với tôi thì khả là khó đấy! Kiểu người như tôi trời sinh phải được đàn ông nuôi, nhưng may mà tôi tìm được một anh chàng bằng lòng nuôi tôi. Cô nói xem, chẳng dễ gì đúng không?Ha ha ha!”
Cố Tư che miệng cười, giữa chừng cô còn nhướng mày với Trì Uyên.
Trì Uyên dựa vào ghế nhìn hai người họ, nét mặt không có gì khác thường.
Lúc này, Cố Tư cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Cô nói bóng nói gió như vậy, chắc chắn Tùy Mị cũng nhận ra.
Nhưng cô ta nhận ra thì đã sao, cũng chẳng phản bác được.
Đối phương chỉ có thể hùa theo cô.
Quá đã!
Có lẽ là do bà Trì, nếu Trì Uyên ở bên người phụ nữ khác thì cô vẫn có thể chấp nhận.
Nhưng Tùy Mị thì không được.
Những tủi nhục mà Cố Tư phải chịu khi ở nhà tổ họ Trì đều liên quan đến cái tên Tùy Mị.
Lần nào bà Trì sỉ nhục cô cũng lôi Tùy Mị ra so sánh.
Vì vậy không thể trách cô, cô không ưa Tùy Mị đó!
Trì Uyên đến với ai cũng được, riêng Tùy Mị thì không được.
Tùy Mị bưng tách trà uống một hớp, không nói câu nào.
Dù sao cô ta được dạy dỗ rất tốt, vẫn giữ được bình tĩnh trong tình cảnh lúng túng thế này.
So ra thì Cố Tư hơi hung hăng.
Cố Tư không thèm để ý, chỉ cần cô thoải mái là được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...