Vốn dĩ Trì Cảnh cũng cảm thấy khó xử, nhưng phản ứng của Tô Lương lại khiến anh muốn bật cười.
Thế cho nên tất cả sự bối rối trước đó đều được giảm bớt.
Tô Lương kéo anh đi hết con đường đến cây đèn bên cạnh.
Trì Cảnh có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt ửng hồng của Tô Lương, nhịn không được, đưa tay lên xoa mặt của Tô Lương. “ Bọn họ mới là người xấu hổ. Lúc nãy khi chúng ta đi về, lẽ ra bọn họ phải nghe thấy tiếng của chúng ta.”
Tô Lương mím môi, xấu hổ nhìn Trì Cảnh, “Lá gan của mấy người này thật là lớn quá đi.”
Thật ra, Trì Cảnh cũng là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này.
Nếu thực sự muốn ăn chơi trác táng, có thể lái xe đến những nơi ít người, ở trong tiểu khu tính làm chuyện gì chứ?
Ban đêm trong tiểu khu vẫn có người đi qua lại, đặc biệt là một số người tuổi tác không lớn lắm, họ rất thích ra ngoài đi dạo hóng mát lúc trời tối.
Những người đó tìm kiếm sự phấn khích, nhưng xem ra làm có hơi quá khích thái quá.
Gặp phải chuyện này, Tô Lương không muốn đi dạo nữa.
Hơn nữa cô cũng có chút xấu hổ khi đối mặt với Trì Cảnh, tuy rằng người thật sự mất mặt là người khác, nhưng cô vẫn rất ngại.
Tô Lương nói: “Vậy em lên lầu đây, anh mau về nghỉ ngơi đi, em không dám đi dạo chỗ khác nữa.”
Bây giờ cô nhìn thấy những nơi mà đèn đường không thể chiếu tới, cô có chút sợ sệt sẽ có một nam một nữ đang trốn làm chuyện xấu hổ.
Mấy chuyện này phải về nhà đóng cửa rồi hẵng làm đi chứ.
Tô Lương là một người tương đối bảo thủ, và không thể hiểu được làm thế nào những người này có thể làm chuyện táo bạo như vậy được.
Trì Cảnh cười, “Được rồi, em về nghỉ ngơi sớm đi, anh cũng đi về đây.”
Anh đưa Tô Lương đi đến tận cửa dưới lầu, nhìn Tô Lương đi vào, sau đó xoay người đi về phía chiếc xe đỗ ở phía bên kia.
Chỉ là khi anh chưa bước tới xe, điện thoại trong túi đã vang lên.
Trì Cảnh không biết chuyện gì, cầm điện thoại ra xem.
Vốn dĩ anh còn tưởng rằng cuộc gọi từ nhà cũ, sau khi biết anh cùng Tô Lương quen nhau, ông hai và bà hai có chút không nhịn được, cứ nhắc mãi anh đưa Tô Lương về nhà.
Anh nghĩ rằng là người gọi điện thoại lại nhắc đến chuyện của anh với Tô Lương.
Cuối cùng anh sững sờ khi lấy điện thoại ra, cuộc gọi không phải từ nhà cũ.
Trì Cảnh do dự một lúc, nhưng vẫn trả lời điện thoại.
Chỉ là ngữ khí anh nói chuyện điện thoại không tốt lắm, “Cô Tống, tôi nghĩ lần trước tôi đã nói rõ với cô một số chuyện rồi, cô còn chuyện gì nữa không?”
Bên kia cuộc gọi là Tống Manh, Tống Manh có lẽ là bị ngữ khí của Trì Cảnh trấn áp đến nỗi không kịp phản ứng một lúc.
Một lúc sau cô ta nói: “Anh với cô trợ lý của anh ở bên nhau đúng không?”
Tri Cảnh không trả lời.
Tống Manh sau đó nói tiếp: “Không ai nói với em về điều này, là em đã nhìn thấy hai người. Có phải anh sớm đã thích cô trợ lý của anh rồi không?”
Trì Cảnh cũng không giấu diếm, “Đúng vậy, trước đây là tôi thích.”
Tống Manh ngay lập tức hỏi: “Nếu anh đã thích cô ta rồi tại sao còn đi xem mắt?
Có phải là để làm cho cô ấy ghen tị?
Hay là muốn trêu đùa người khác? “
Ở bên này Trì Cảnh cau mày, Tống Manh cũng rất thông minh.
Anh cười nhạo, “Không phải rõ ràng là ban đầu tôi biểu hiện ra rất ràng sao? Tôi trêu chọc cô sao?”
Tống Manh không nói gì một lúc.
Trì Cảnh thật sự sau khi gặp mặt cô ta liền biểu hiện rất rõ ràng, đối với cô ta hông có ý gì hết.
Là chính cô ta nhìn Trì Cảnh thuận mắt, vì vậy cô ta cứ dây dưa dính vào mà không muốn từ bỏ.
Bây giờ bị Trì Cảnh nói như vậy, khiến cho cô ta có chút á khẩu không nói lên lời.
Trì Cảnh không muốn nói những chuyện vô nghĩa nữa, vốn dĩ anh nghĩ lần trước Tống Manh tìm đến công ty, anh đã nói những lời khó nghe, hai người gần như cãi nhau
Dù sao cũng không thể làm bạn bè, cho nên cũng không cần thiết chừa lối thoát.
Sau này cũng cả đời không qua lại với nhau.
Cuối cùng không ngờ, anh đã có bạn gái, Tống Manh còn gọi điện tới.
Cũng không biết cô ta đang cố chất vấn điều gì.
Trì Cảnh nói một câu coi như xong, sau này đừng gọi lại cho tôi, rồi cúp máy.
Vốn dĩ anh hẹn hò với Tô Lương xong, tâm tình thoải mái, nhưng cuối cùng lại bị cuộc gọi này làm phiền.
Anh lên xe, ném thẳng điện thoại vào ghế phụ, rồi khởi động xe rời đi.
Trên đường đi anh vẫn như cũ đạp ga khá mạnh, sau khi về đến nhà liền tắm rửa sạch sẽ, sau đó quay lại giường nhanh chóng gọi cho Tô Lương.
Tô Lương ở bên này đợi điện thoại của Tô Lương, nghe điện thoại rồi trực tiếp hỏi, “Hôm nay lái xe chậm hơi chậm một chút”
Chỉ chậm hơn một chút, vẫn bị cô phát hiện ra.
Trì Cảnh cười, “Trên đường gặp hai lần đèn đỏ, hơi tốn thời gian,em tính chuẩn lắm, chừa một chút thời gian cũng không cho anh.”
Tô Lương hừ hừ “ Cho anh thêm một phút nữa em cũng không yên tâm.”
Trì Cảnh có chút bất lực, “Anh biết thân biết phận nhiều năm như vậy, tại sao em lại không yên tâm về anh?”
Lời nói này của anh ngược lại không có nói sai, anh thực sự rất biết thân biết phận.
Không kể đến trợ lý thứ hai hình dung anh ta, thì từ việc Tô Lương và Trì Cảnh ở chung trong thời gian này, ngoại trừ Tống Manh vội vàng tìm Trì Cảnh, thật sự không thấy người nào khác giới liên quan đến Trì Cảnh.
Tô Lương suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh biết thân biết phận là chuyện của anh, lỡ như gặp người còn nhiệt tình hơn cô Tống thì phải làm sao?”
Trì Cảnh nghe được lời của cô, liền theo lời cô nói: “Nếu em không yên tâm về anh, hay là em rước anh về nhà đi?”
Lời anh ta nói còn có ý khác, Tô Lương lúc đầu không hiểu lắm, “Rước về nhà?
Chẳng lẽ nhốt anh trong nhà không cho ra ngoài? “
Trì Cảnh nhắc nhở cô, “Một tờ chứng nhận hoàn toàn có thể trói buộc anh rồi, em có muốn thử không?”
Tô Lương mới hiểu Trì Cảnh rốt cuộc muốn nói gì?
Cô sững người một lúc rồi nói: “Anh đùa à, bây giờ anh nói chuyện này có chút dọa người”.
Giọng điệu của Trì Cảnh lập tức nghiêm túc lại, “Không đùa, chuyện này sao nói đùa được.”
Tô Lương im lặng khi nghe anh nói như vậy.
Anh đề cập việc này thực sự rất dọa người.
Tô Lương nhớ đến lúc xem mắt, xem mắt bình thường cảm thấy hai người khá giống nhau, điều kiện tương xứng, cũng đã xác định rồi, sau đó có thể sẽ đính hôn và kết hôn, quá trình này đều đã quyết định.
Hai người bọn họ là kiểu tự do yêu đương, cũng phải ở chung một khoảng thời gian mới được.
Nhưng Tô Lương cũng hiểu, nhà Trì Cảnh rất vội, dáng vẻ chẳng khác nào mong anh ta lặp tức kết hôn vào ngày mai.
Tô Lương cũng có chút tò mò, “Anh vội vã muốn như vậy, là chính anh sốt ruột hay là nhà anh gấp đến không được?”
Trì Cảnh suy nghĩ một chút nói: “Là bản thân anh, anh đặt suy nghĩ của bọn họ lên thứ nhất khi nào?”
Nếu anh thực sự quan tâm đến suy nghĩ của gia đình, anh đã thỏa hiệp khi bà hai giục anh đi tìm bạn gái kết hôn.
Hiện tại anh muốn xác định với Tô Lương, tất cả đều là ý của bản thân anh.
Là chính anh muốn xác định.
Anh chưa bao giờ vội vã như vậy với bất cứ chuyện gì.
Bản thân anh không phải là người nóng tính, làm mọi việc vẫn luôn chậm rãi, từ tốn.
Mà tính cách của anh ấy cũng rất lý trí, cũng không dễ bốc đồng.
Nhưng khi đối mặt với Tô Lương, anh thực sự không khỏi không vội vàng.
Trì Cảnh sau đó lại nói, “Anh và em ở bên nhau, tất cả những gì được thể hiện đều là suy nghĩ thật tâm của anh, không liên quan đến người khác.”
Tô Lương ở bên kia có chút vui vẻ khi nghe được ít nhiều.
Mặc dù cô cảm thấy lời nói vừa rồi của Trì Cảnh có chút đột ngột.
Nhưng lòng hư vinh của cô quả thực đã thỏa mãn.
Tô Lương nói: “Được rồi được rồi, em tin anh, nhưng bây giờ nói những thứ này,thật sự quá sớm.”
Thật ra, Trì Cảnh cũng nghĩ hơi sớm, mới ở bên nhau mấy ngày, nói ra câu này thật sự dọa đối phương.
Anh nằm trên giường, sau đó đổi chủ đề,nói với Tô Lương, về chuyện vừa rồi Tống Manh gọi cho anh.
Tô Lương hơi kinh ngạc vội hỏi: “Cô ấy nói gì với anh?”
Thật ra thì cũng không nói gì, Tống Manh dường như chỉ xác nhận anh với Tô Lương ở bên nhau phải không
Nghe ý tứ trong lời nói của Tống Manh, cô ấy có lẽ đã sớm đoán được
Nhưng đó là sự thật, trước đó trước mặt Tống Manh anh cũng biểu hiện quan hệ của anh với Tô Lương rất tốt.
Xung quanh anh cũng không có người khác giới, bỗng nhiên anh có thái độ rất tốt với một cô gái, bất cứ ai cũng sẽ có suy nghĩ kia.
Chỉ là anh không hiểu Tống Manh lấy thân phận gì đến hỏi anh.
Tô Lương cảnh cáo anh: “Sau này không được nhận điện thoại của Tống Manh, không phải anh nói hai người đã nên nói chuyện rõ ràng, sẽ không liên lạc nữa, vậy thì anh không được liên lạc với cô ấy,cô ấy liên lạc với anh, anh không được bắt máy. “
Tô Lương hiếm khi bá đạo như vậy, nhưng Trì Cảnh vẫn rất vui vẻ.
Bởi vì quan tâm cho nên mới nhạy cảm.
Trì Cảnh ừm ừm, “Được rồi, em yên tâm, lát nữa anh sẽ kéo cô ấy vào danh sách đen.”
Tô Lương ở bên kia lúc này mới mỉm cười “Được, anh phải nhớ đó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...