Tô Lương có chút nói không nên lời, Trì Cảnh cũng không nói nhất định phải bắt cô nói cho rõ ràng.
Chỉ là đợi một hồi Trì Cảnh xoay người sang tựa ở trên cửa xe, “Hôm nay tôi suy nghĩ cả buổi sáng, nghĩ đến rất nhiều chuyện liên quan đến cô.”
Tô Lương mặc dù biết những lời Trì Cảnh sắp nói đây có chút gây sốc, nhưng nghe thấy anh nói chuyện này, vẫn là không nhịn được thoáng chốc liền đỏ mặt.
Cô ấp úng không biết nên nói gì trong tình cảnh này mới được.
Trì Cảnh cũng không muốn cô trả lời gì, chỉ là muốn đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra.
Anh nói, “Lần đầu tiên tôi nghĩ đến một người đến mức trong lòng rối loạn không làm việc tiếp được nữa.”
Tô Lương cũng không dám nhìn Trì Cảnh, vội xoay đầu sang một bên.
Trì Cảnh đút tay vào túi tựa ở trên cửa xe, tư thế rất thoải mái, “Trước đó nhìn thấy Ôn Minh Khải trong lòng liền không thoải mái, cũng không biết cô có cảm giác được hay không, tôi vẫn luôn cho rằng tôi không yên tâm đối với anh ta, sợ anh ta lừa cô, nhưng mà hôm nay tôi suy nghĩ thật lâu, tôi mới nghĩ rõ ràng, tôi không phải là sợ anh ta lừa cô, tôi là sợ cô ở bên cạnh anh ta.”
Tô Lương đỏ mặt không chịu được, nhẹ giọng ho khan một cái, không biết nên xử lý thế nào.
Trì Cảnh nói với cô lời này đến cùng là có ý gì, cô có chút đắn đo không nắm bắt được.
Là muốn ở bên cô?
Có lẽ cũng không phải, Tô Lương không có tự tin lớn như vậy.
Trì Cảnh cuối cùng còn nói, “Ban đầu buổi trưa hôm nay chính là muốn tìm cô nói rõ ràng vấn đề này với cô, tâm tình của tôi còn rất tốt, cũng nghĩ xong nên nói với cô thế nào rồi, nhưng mà cô thấy tôi cùng Tống Manh, thế mà một chút phản ứng đều không có, tôi mới không khống chế được tâm trạng của mình.”
Tô Lương muốn tranh thủ giải thích vài câu, cô cũng không phải là nhìn thấy anh cùng Tống Manh không có phản ứng, cô đương nhiên là có, có một chút khó chịu.
Nhưng mà lời này nói ra bản thân cô có chút ngại.
Thật giống như cô cũng mơ mộng tới Trì Cảnh vậy.
Cho nên Tô Lương hé môi, cuối cùng lại ngậm miệng lại.
Trì Cảnh nói xong câu này một lúc lâu không nói gì, nhìn dáng vẻ của anh giống như rất tổn thương
Tô Lương cũng tìm ra lời nào để làm dịu bầu không khí, thế là hai người liền trầm mặc.
Đợi một hồi lâu Trì Cảnh nói, “Cô không có gì muốn nói với tôi sao?”
Anh đã hỏi tới mức này rồi, Tô Lương không mở miệng cũng không được.
Giọng nói của Tô Lương hơi yếu ớt, “Chính là những lời vừa rồi anh nói với tôi, tôi có chút không hiểu, anh có thể nói rõ hơn chút được không?”
Vẻ mặt Trì Cảnh khựng lại, nhìn cô chằm chằm.
Dáng vẻ đó của anh giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
Tô Lương cũng cảm thấy cái phản ứng này của mình hình như không bình thường lắm, cô đưa tay gãi gãi đầu, hít sâu một hơi, “Tôi thật sự nghe không hiểu.”
Trì Cảnh mím môi, biểu cảm lúc đầu hơi cạn lời, chậm rãi biến thành bình thản, đến cuối cùng không còn biểu cảm gì nữa.
Tô Lương cảm thấy lúng túng hơn, so với những lời vừa rồi Trì Cảnh nói với cô, cô không biết phản ứng ra sao còn xấu hổ hơn.
Cô liếm môi một cái, “Có mấy lời anh không nói rõ ràng, tôi làm sao biết tôi hiểu đúng hay không.”
Đây là lời thật lòng của cô.
Vừa rồi Trì Cảnh nói nhiều như vậy, cô cảm thấy là là ám chỉ cô một vài chuyện, nhưng mà cô lại sợ mình hiểu nhầm rồi.
Tự mình đa tình là chuyện khiến người ta khó xử nhất trên thế giới này.
Trì Cảnh vẫn nhìn cô chằm chằm, qua nửa ngày giống như bất đắc dĩ, “Được, vậy tôi nói rõ ràng hơn chút nữa, cô cũng đừng có mà giả ngốc với tôi nữa.”
Nói xong anh đứng thẳng, biểu cảm cơ thế rất chân thành nghiêm túc, “Tô Lương, hình như tôi thích cô.”
Tô Lương chớp mắt, cô cũng không biết vì sao trọng điểm mà cô nắm được không đúng lắm
Cô nói, “Hình như…”
Cô vừa thốt ra lời này, Trì Cảnh thật sự là nhịn không được liền cười.
Trì Cảnh gật gật đầu, “Được, vậy tôi nói lại lần nữa, Tô Lương, tôi thích cô, cô thì sao?”
Tô Lương trước đó cũng đoán được Trì Cảnh là ý này, sau đó cô cảm thấy ngại ngùng không biết làm sao.
Nhưng mà bây giờ Trì Cảnh nói rõ ràng rành mạch cho cô nghe, những sự thẹn thùng cùng bứt rứt của cô thoáng chốc toàn bộ đều biến mất.
Cô giống như là do dự một chút, sau đó mới nói, “Tôi không chắc lắm.”
Trì Cảnh hơi nhíu mày lại, có chút không hiểu ý của cô.
Tô Lương lập tức nói tiếp, “Tôi cũng không biết tôi nghĩ gì về anh, bởi vì tôi căn bản không dám có ý đồ khác với anh.”
Nhưng mà hình như cô không đè nén được một vài suy nghĩ trong lòng.
Lần trước cô nói với trợ lý thứ hai, nếu như Trì Cảnh thích cô, cô chắc chắn sẽ đồng ý.
Lời này là nói cho trợ lý thứ hai nghe, thật ra cũng là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô.
Cô lại không phải kẻ ngốc, cho dù là lúc trước không nghĩ tới tìm bạn trai, chỉ thấy một thân một mình cũng không tệ.
Nhưng mà thật sự gặp được người phù hợp, đúng đắn, người mà cô cảm thấy thích, đâu có thể nào còn kiên trì những cái suy nghĩ kia buồn cười ý trước kia nữa. 1 Vả lại sự tiếp xúc trong khoảng thời gian gần đây của cô với Trì Cảnh.
Nói thật, đổi thành người khác cô cũng không thể có thái độ giống như đối với Trì Cảnh
Lấy chuyện gần đây mà nói, Ôn Minh Khải đối xử với cô cũng không tệ, nhưng mà cô đối với Ôn Minh Khải vẫn là từ chối từ đầu đến cuối.
Cho nên trong thâm tâm cô đã có suy nghĩ khác đối với Trì Cảnh, chẳng qua là cô nhát gan, cộng thêm thân phận so với Trì Cảnh chênh lệch có chút lớn, không dám suy nghĩ.
Trì Cảnh nghe cô nói như thế, trước tiên ngây người một hồi, sau đó do do dự dự hỏi cô, “Không biết nghĩ gì về tôi?”
Anh hình như không hiểu ý của những lời này, “Sao lại không biết được?”
Sau đó anh còn nói, “Sao lại không dám.”
Tô Lương hít thở sâu đến mấy lần, cảm thấy chuyện này không có cách nào giải thích.
Hiện tại trong đầu cô có chút hỗn loạn, bị những lời này của Trì Cảnh làm cho đầu óc choáng váng. 1 Sau đó mặt cô trở nên phức tạp, “Anh có thể trước tiên không hỏi tôi không, anh để tôi tự mình bình tĩnh một chút.”
Trì Cảnh bị cô nói như thế có chút ngơ ngác.
Trong phượng diện tình cảm hai người đều không phải người thông minh lắm, hiện tại cũng có làm không rõ hai người rốt cuộc là tình huống gì.
Trì Cảnh cuối cùng thở dài một hơi, “Được, vậy cô bình tĩnh một chút, sau đó cho tôi một câu trả lời.”
Sau đó anh nói, “Lên xe đi, đi ăn cơm.”
Thật ra lái xe đi xa như thế, hai người bọn họ thảo luận những lời kia, cũng không có giải quyết được vấn đề thực tế
Nhưng mà tâm tình của Trì Cảnh lại tốt lên một cách kỳ lạ.
Nhất là nhớ tới câu nói kia của Tô Lương, không rõ bản thân mình nghĩ gì.
Tính cách này của Tô Lương, Trì Cảnh vẫn là hiểu rõ, con người của cô rất rõ ràng, phải thì là phải, không phải thì là không phải.
Cô một khi nói không rõ, vậy liền chứng minh cô có dao động.
Tô Lương lên xe, hai người bọn họ lại lái xe trở về nội thành, tìm nhà hàng ở gần công ty.
Trong suốt quá trình ăn cơm hai người cũng không nói chuyện, nhưng mà bầu không khí không có ngượng ngùng như trước.
Trì Cảnh giống như muốn cho Tô Lương đủ không gian, để cô suy nghĩ cho rõ ràng.
Tô Lương bên này căn bản là không có hứng ăn gì, cô chính là ăn cơm một cách máy móc, hoàn toàn không biết ăn vào trong miệng là mùi vị gì.
Cô nhớ đến những lời Trì Cảnh nói với cô ban nãy một lần lại một lần.
Trước đó không có kịp phản ứng, hiện tại kịp phản ứng rồi, nội tâm của cô đều chấn động
Trì Cảnh thế mà lại thích cô.
Người đàn ông này rốt cuộc có mắt nhìn gì, thẩm mỹ gì.
Điều kiện của cô gái vừa rồi tốt hơn cô quá nhiều, sao Trì Cảnh lại không thích người đó chứ.
Hai người im lặng ăn cơm tính tiền xong liền trở về công ty. 1 Trên đường lên lầu hai người bọn họ đều không nói một câu, đợi ra khỏi thang máy, lúc mỗi người tự đi về văn phòng của mình, Trì Cảnh cuối cùng nhịn không được mở miệng nói, “Buổi tối cô có thể trả lời cho tôi không?”
Tô Lương bị anh đột nhiên nói lời này làm giật mình.
Cô a một tiếng, nghĩ nghĩ liền nói, “Tôi sẽ cố gắng.”
Cái gì gọi là cô sẽ cố gắng, Trì Cảnh cũng mắc cười.
Cô gái này có lúc nhìn có vẻ lanh lẹ dứt khoác, có lúc lại thấy chậm chạp lề mề.
Trì Cảnh suy nghĩ một chút liền nói, “Tôi mặc kệ, dù sao buổi tối tan sở cô phải trả lời cho tôi, đừng cố gắng, có một số việc không phải kéo dài thời gian liền có thể nghĩ rõ ràng hơn, chút chuyện như thế, được thì được, không được thì không được, đâu cần suy nghĩ lâu như vậy.”
Nói xong, anh cũng có chút vô sỉ nói thêm một câu, “Điều kiện này của tôi cô còn do do dự dự, cô nói xem bên cạnh cô còn có ai có điều kiện tốt hơn so với tôi.”
Tô Lương chẹp miệng một cái, “Được rồi được rồi, anh cũng đừng khoe nữa, nhanh đi về đi, tôi cũng muốn trở về suy nghĩ thật kỹ.”
Nói xong lời này cô xoay người nhanh chóng trở về văn phòng của mình.
Đóng cửa văn phòng lại, cả người cô mới lộ ra biểu cảm hoảng loạn.
Vừa rồi ở trước mặt Trì Cảnh, cô hoàn toàn là cố giả bộ bình thản.
Thật ra cô căn bản không có tố chất tâm lý tốt như vậy.
Được Trì Cảnh tỏ tình, đây là chuyện mà cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...