Tô Lương nghiến răng nghiến lợi, qua nửa ngày cô mới nói: “Anh cũng vô sỉ thật đấy.”
Đây là câu nói tồi tệ nhất mà cô từng nói với Trì Cảnh.
Trì Cảnh nghe vậy chợt bật cười, anh cũng không ngẩng lên nhìn Tô Lương, anh tiếp tục xem tập tài liệu trong tay, “Đúng vậy. Nhưng cô có thể làm gì được tôi chứ?”
Những lời nói này càng khiến sự vô sỉ của anh ta được tăng lên.
Tô Lương quay người bước ra khỏi phòng làm việc của Trì Cảnh.
Cô bước ra ngoài và đóng cửa văn phòng lại, cô thở dài thườn thượt.
Thành thật mà nói, Tô Lương không chỉ bớt tức giận, mà tâm trạng của cô bây giờ có thể miêu tả là rất tốt.
Đúng thật là trong công việc Trì Cảnh có làm khó Tô Lương một chút, nhưng mà nói thật là anh ta cũng không thành công cho mấy.
Những tài liệu ngày hôm qua là do người trợ lý thứ hai xử lý. Cô ấy cũng không thấy những tài liệu này khó khăn gì.
Ngược lại đến cuối cùng, cô còn đạt được một số lợi ích nữa chứ.
Tô Lương trở lại văn phòng của mình, trầm mặc một lát, sau đó bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Có lẽ nó thực sự liên quan đến tâm trạng của cô. Hôm qua tâm trạng cô không được tốt và hiệu quả công việc không cao.
Nhưng hôm nay, cả người ổn định lại, cô cảm thấy mọi chuyện suôn sẻ.
Giữa lúc Tô Lương đang làm việc thì Tô Mẫn có gọi qua cho cô.
Cô ấy nói rất gấp gáp và cũng không nghe rõ là cô ấy đang nói gì cả.
Tô Lương trong tay còn có chút chuyện, cũng không muốn chậm trễ quá nhiều thời gian, “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy chị? Chị cứ nói thẳng đi.”
Tô Mẫn do dự hồi lâu rồi bật cười trước, “Cũng không phải là chuyện gì quan trọng lắm. Chỉ là buổi trưa em có thời gian hay không, chị và A Húc muốn đến tìm em. Hôm nay, bọn chị có nói chuyện về việc mở tiệm, chị cảm thấy việc góp vốn là điều phù hợp nhất đấy. “
Hóa ra là chuyện này, Tô Lương cũng không để tâm.
Cô thở dài, nghĩ đến hôm nay Trì Cảnh nói chuyện cùng nhau ăn cơm trưa, nên cô trực tiếp đáp: “Được rồi, buổi trưa chị qua cửa công ty của em đi, chúng ta cùng nhau đi ăn.”
Tô Mẫn nói được. Bên chỗ cô ấy hình như có thể nghe thấy được có ai đó nói chuyện. Cũng không biết là A Húc đang nói hay là đồng nghiệp của công ty họ nữa.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Lương suy nghĩ một chút, kỳ thật việc Tô Mẫn cùng A Húc hợp tác làm ăn cũng là chuyện tốt.
Chỉ là hai người họ bắt buộc phải làm rõ chuyện thân phận của mình mới được.
Trong đầu của Tô Mẫn cũng chẳng nghĩ nhiều được như vậy. Tô Lương nhất định phải nhắc khéo cô ấy biết mới được.
Tô Lương tiếp tục bận rộn ở đây cho đến buổi trưa cô tan sở, chưa kịp thu dọn đồ đạc, Trì Cảnh đã đẩy cửa vào trước.
Trì Cảnh nói: “Có muốn tăng lương nữa không vậy? Nhanh lên đi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Tô Lương ngẩng đầu nhìn anh, “Một lát nữa, chị của tôi và A Húc sẽ qua đây. Nếu anh không để ý thì có thể đi ăn cùng chúng tôi.”
Vẻ mặt của Trì Cảnh ngưng lại, anh nhìn Tô Lương rất nghiêm túc.
Tô Lương cũng nâng cằm nhìn anh.
Cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra. Thực ra Tô Lương cũng cảm thấy bản thân mình rất kì lạ. Lúc trước cô vì thân phận của Trì Cảnh, cộng thêm việc anh ấy cũng giúp đỡ mình nhiều thứ. Vậy nên thái độ của cô đối với cô vẫn luôn cung cung kính kính.
Nhưng lần này hai người có chút khó xử, cô cảm thấy tâm tình của mình đột nhiên thay đổi.
Ít nhất bây giờ cô còn dám lên mặt và làm bộ làm tịch trước mặt của Trì Cảnh.
Sau vài giây, Trì Cảnh đã bị đánh bại trước, “Cũng được thôi. Tôi không sao cả, vậy thì chúng ta cùng nhau đi ăn nhé.”
Tô Lương nghe vậy liền thu dọn đồ đạc, hai người đi ra khỏi văn phòng.
Khi bọn họ đi đến chỗ thang máy thì vừa hay thấy được trợ lý thứ hai đang đứng ở cửa thang máy.
Lúc đầu, trợ lý thứ hai chỉ vô tình nhìn về phía họ, nhưng khi cô nhìn thấy họ đi cạnh nhau, biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt của cô ấy hiện lên đặc biệt rõ ràng.
Tô Lương biết đối phương đang nghĩ gì, cô nhìn sang đối phương.
Trợ lý thứ hai nhanh chóng thu lại tầm nhìn của mình, như thể cô chưa từng nhìn thấy cái gì vậy.
Lần này Tô Lương và Trì Cảnh đứng ở cùng một cửa thang máy.
Sau khi thang máy được mở ra, những người bên cạnh lịch sự để Trì Cảnh và Tô Lương đi vào trước.
Trì Cảnh quay đầu nhìn Tô Lương, động tác của anh cũng không phải to tát gì. Nhưng trong mắt của người khác thì nhìn ra rất rõ ràng.
Tô Lương không dám nhìn Trì Cảnh, cô liền nhấc chân đi vào thang máy, Trì Cảnh cũng đi theo sau.
Đồng nghiệp ở cửa thang máy nhất thời có chút bối rối, không biết có nên theo vào không.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, hình như hai người họ có cái gì đó không đúng.
Trước đây ai cũng nghi ngờ mối quan hệ của hai người bọn họ. Nhưng bây giờ khi nhìn tương tác của hai người như thế này, bọn họ mơ hồ cảm thấy suy đoán trước đây của mình là đúng.
Không ai muốn vào và làm phiền hai người họ. Hơn nữa nếu vào đó thì người khó xử thì là bản thân mình thôi chứ không phải ai khác.
Vậy nên không ai bước vào thang máy nữa cả, chỉ có Trì Cảnh và Tô Lương đứng ở trong đó.
Trì Cảnh liếc nhìn đám người bên ngoài, “Sao không vào đây đi?”
Những người bên ngoài cười nhạt và nói, “Không … không, chúng tôi không gấp lắm. Hai người cứ về trước đi, chúng tôi đợi chuyến sau cũng được. Chuyến thang máy mới sẽ lên ngay bây giờ mà.”
Tô Lương hít một hơi thật sâu trước khi không làm cho mình đỏ mặt.
Sao cô không nhìn ra được vẻ mặt của những người bên ngoài có ý gì chứ.
Trì Cảnh đang ở trạng thái bình thường, anh chỉ nói ồ tiếng rồi liền giơ tay ấn nút đóng cửa.
Chờ cửa thang máy đóng lại, Tô Lương mới quay đầu nhìn Trì Cảnh, cô nghiến răng nghiến lợi.
Trì Cảnh tỏ vẻ mặt vô tội, “Cô cứ nhìn tôi như vậy làm gì chứ, tôi đâu có chọc cô cái gì đâu?”
Tô Lương không thể giải thích chuyện này. Cô chỉ giận dữ nhìn chằm chằm vào Trì Cảnh một hồi, sau đó cô liền chuyển tầm nhìn của mình đi chỗ khác.
Lúc thang máy đi xuống mở ra tầng dưới, Tô Lương nhấc chân đi ra ngoài trước.
Cô bước nhanh hơn một chút và đi về phía cổng.
Trì Cảnh chậm rãi đi theo cô.
Tô Mẫn và A Húc đã đợi sẵn ở cửa.
Thấy Tô Lương đi ra, thì Tô Mẫn vội vàng vẫy tay với cô.
Nhưng sau đó cô ấy nhìn thấy Trì Cảnh đi theo Tô Lương, vì vậy cô ấy lại từ từ bỏ tay xuống.
Tô Lương phớt lờ Trì Cảnh và đi thẳng đến chỗ Tô Mẫn.
Cô cũng nhìn A Húc. A Húc đang ở trong tình trạng rất tốt, vừa nhìn thấy cô liền nở nụ cười.
Tô Mẫn nhìn Tô Lương, ánh mắt rơi về xuống phía sau, “Anh Trì đi cùng chúng ta hay sao?”
Không cần Tô Lương trả lời, Trì Cảnh nói trước, “Đúng vậy, buổi trưa tôi có hẹn A Lương cùng nhau ăn cơm trước. Nếu như hai người có hẹn cô ấy nữa thì chúng ta cùng nhau đi ăn đi.”
Tô Mẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên cô ấy đã nhìn Tô Lương một cách thận trọng.
Tô Lương chỉ gật đầu, “Đi thôi chị ơi.”
Quán ăn là do Trì Cảnh chọn, bọn họ không đi đâu xa mà chỉ gần công ty.
Bọn họ vào phòng riêng ngồi xuống gọi món trước, Tô Lương thật sự không khách sáo với Trì Cảnh mà gọi mấy món ăn liền một lúc.
Trì Cảnh cười khi cầm thực đơn. Nhưng mà bây giờ anh cũng khá thích trạng thái mà Tô Lương ở cùng mình.
Không có cảm giác quản thúc của cấp trên, cấp dưới. Mà giống là những người bạn hơn.
Tô Mẫn cẩn thận nhìn qua lại cả hai, rồi quay lại nhìn thực đơn.
A Húc không hiểu chuyện gì. Anh ấy cũng không biết quan hệ giữa Tô Lương và Ôn Minh Khải, huống chi là chuyện của cô và Trì Cảnh nữa.
Anh gọi hai món mà bình thường mà mình thích ăn, sau đó anh nói: “Sáng nay anh Ôn có điện thoại cho tôi, còn nói thêm một đống chuyện mà tôi chẳng hiểu gì hết. Cũng không biết những chuyện đó là có ý gì nữa.”
Tô Mẫn cảm thấy có chút kỳ quái, cô quay đầu nhìn anh ấy, “Sao vậy? Anh ấy nói những cái gì?”
A Húc suy nghĩ một hồi, “Chỉ là anh ấy nói chúng ta hãy quen nhau thật tốt. Thực ra hai chúng ta không phải đang quen nhau rất tốt hay sao. Còn nói sau này hãy quan tâm nhiều hơn, cô nói xem tôi có thể quan tâm anh ta cái gì chứ. Tôi chỉ có thể ôm đùi của anh ta mà thôi. “
Tô Mẫn bật cười thành tiếng, “Anh Ôn cũng nghĩ nhiều thật đấy.”
Tô Lương không hiểu ý nghĩa trong lời nói của A Húc. Nhưng cô vẫn hiểu được hàm ý câu nói của Tô Mẫn.
Cô ấy không có bất kỳ biểu hiện nào. Có thể là vì Tô Mẫn đã nói đùa chuyện của cô và Ôn Minh Khải quá nhiều rồi.
Bây giờ cô ấy đã quen với nó và có thể đối phó với nó một cách bình tĩnh.
Nhưng vẻ mặt của Trì Cảnh ngồi ở bên cạnh có chút thay đổi.
Tô Lương chần chờ một hồi nói: “Chị của tôi nói hai người muốn cùng mở tiệm đúng không? Trước mắt hai người có kế hoạch gì không vậy?”
Cô đang hỏi A Húc thì vừa nghe thấy vậy A Húc liền ngồi thẳng lên và trả lời, “Suy nghĩ trước mắt của tôi là như thế này. A Mẫn nói cô ấy có đi xem một số cửa hàng. Có một số cửa hàng thì rất thích nhưng mà giá thuê có chút mắc. Cộng thêm việc lúc mới bắt đầu sẽ đầu tư vào đó không ít, nếu như một mình cô ấy chịu hết thì sẽ khá vất vả. Thật ra tình hình bên tôi cũng như tình hình bên cô ấy vậy. Nếu như đã như vậy thì không bằng cùng nhau hợp tác để mở tiệm. Nếu đến lúc đó hai người có gì thắc mắc về chuyện tiền bạc thì bây giờ chúng ta sẽ viết hợp đồng ra rõ ràng những điều nay. Không biết sau này có xảy ra chuyện gì thì chúng ta sẽ làm theo hợp đồng mà chúng ta đã kí kết như ban đầu thôi. “
Trong nháy mắt, Tô Lương liền liếc nhìn Tô Mẫn một cái.
Ngay lập tức, Tô Mẫn liền nói: “Đúng vậy. Chúng ta cứ viết hợp đồng rõ ràng ra thì sau này sẽ không xuất hiện quá nhiều vấn đề phải giải quyết đấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...