Rõ ràng tâm tư của Ôn Minh Khải không để vào việc phim ảnh gì, nghe thấy Tô Lương nói như vậy anh liền ồ một tiếng mà thôi: “Đã hết vé rồi thì phải. Vừa nãy tôi có hỏi mà quá giờ rồi.”
Tô Lương liếm môi, lần này cô không nói nữa.
Sao lại kì đến vậy chứ. Hôm nay chuyện gì cũng có thể xảy ra được vậy trời.
Cô có chút không nhịn được mà nhớ về dáng vẻ của mình lúc nãy mình làm khách ở nhà họ Trì.
Tô Mẫn nói rằng cô ấy có thể thấy rằng những người trong gia đình họ Trì muốn mai mối cô với Trì Cảnh.
Cô lại không cảm nhận được những điều đó. Nhưng những lời này của Tô Mẫn khiến cô ngộ ra, đúng thật là người nà họ Trì đối xử rất tốt với cô.
Theo lý mà nói chắc là do thân phận của Ôn Minh Khải nên mới được coi trọng vậy thôi.
Nhưng mà vừa nãy ở nhà họ Trì cô thấy trọng điểm vẫn ở nơi cô.
Cô không dám nghĩ nhiều đến những chuyện khác nên lưỡng lự không biết có phải vì ông hai đã khen cô từ trước. Vậy nên mọi người trong nhà họ Trì mới có ấn tượng tốt về cô.
Chỉ là trong công ty nên có rất nhiều người có năng lực. Cho dù được khen ngợi thì cô ấy cũng chỉ là một trợ lý nhỏ, không có tác dụng gì lớn, cũng không cần có nhiệt tình với cô ấy như vậy.
Có một số chuyện, trong não cứ nghĩ lui nghĩ tới. Thực ra cũng không biết có nghĩ ra được cái gì không, nhưng mà cô ấy vẫn không kìm được sự tò mò trong mình, cứ muốn tìm được sự thật đằng sau rốt cuộc như thế nào.
Bộ phim không thú vị, và nửa sau bộ phim Tô Lương cũng không xem gì mấy.
Cho đến khi kết thúc bộ phim, cuối cùng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Hôm nay đến nhà họ Trì đã khiến cô cảm thấy gò bó. Cô muốn xem phim để thả lỏng nhưng cũng không thả lỏng nổi. Cũng không biết hôm nay bị trúng vận xui gì nữa.
Phòng chiếu sáng lên, mọi người lần lượt đi ra ngoài. Tô Lương quay đầu lại liếc nhìn Tô Mẫn, muốn nhờ cô ấy thu dọn rác của họ lại.
Nhưng kết quả khi quay lại nhìn Tô Lương bị làm cho ngây người.
Không biết bộ phim này đã truyền cảm hứng gì cho Tô Mẫn mà không ngờ cô áy lại khóc, hốc mắt của cô ấy đỏ hoe lên.
Vừa rồi Tô Lương chỉ đắm chìm trong suy nghĩ, cũng không để ý Tô Mẫn xảy ra chuyện gì.
Bây giờ nhìn thấy, cô có chút tò mò, “Chị sao vậy, có chuyện gì sao lại khóc đến nỗi như vậy?”
Tô Mẫn lau nước mắt, “Không sao, không sao.”
Cô cũng có chút ngượng ngùng, “Nguyên nhân chính là tình yêu của bọn họ quá đáng ngưỡng mộ mà.”
Tô Lương không xem nhiều, và không biết toàn bộ phim có nội dung gì.
Nhưng cô biết rằng chắc là Tô Mẫn cũng cảm thấy đồng cảm. Lúc đầu tình cảm của cô và Tôn Triển cũng rất tốt.
Cuối cùng, không cần đến bảy năm, đã hai năm bọn họ liền chia tay rồi.
Tô Lương thở dài, “Yên tâm đi. Chị cũng gặp được người mình thích thôi.”
Tô Mẫn không nói gì, bọn họ theo những người bên cạnh ra khỏi rạp.
Còn sớm, chưa đến giờ ăn tối, nhưng xem phim xong cũng không có cách nào về nhà.
Hôm nay lôi Ôn Minh Khải bận rộn theo một ngày. Nếu chỉ cùng anh đi xem một bộ phim thì có chút không phù hợp cho mấy.
Vì vậy Tô Lương đề xuất ra việc đi dạo trong khu mua sắm này.
Ôn Minh Khải không có phản đối, Tô Mẫn cũng gật đầu nói đồng ý. Sau đó, ba người họ chậm rãi đi xuống rạp chiếu phim trước, đi dạo một vòng lầu dưới, sau đó liền lên lầu sau.
Giống như việc không thường xuyên xem phim, Tô Lương cũng không thường đi mua sắm.
Trong trung tâm mua sắm có rất nhiều loại quần áo thịnh hành của các mùa, và cô chỉ cần liếc mắt là có thể quan sát được.
Cô thực sự không có hứng thú với những thứ này.
Theo thu nhập hiện tại của cô ấy, nó thực sự chỉ có thể cải thiện một cách thích hợp chất lượng cuộc sống của cô mà thôi.
Nhưng mà có một số thứ trong đầu cô đã cố định rồi, cô thực sự không quan tâm đến việc mua quần áo đẹp và trang sức chút nào.
Vì vậy, sau khi đi mua sắm xung quanh và không mua được gì, Ôn Minh Khởi cũng khá ngạc nhiên.
Anh quay đầu nhìn Tô Lương, “Cô không thích thứ gì hay sao vậy?”
Tô Lương thành thật nói: “Tôi không thích cái gì cả.”
Đúng thật là như vậy, cô cũng không nói những lời khách sáo với anh.
Tô Mẫn hẳn là hiểu được sự nghi ngờ của Ôn Minh Khải, vì vậy cô ấy cũng nói: “Em gái của tôi là như vậy. Có đôi lúc tôi không biết nó thích hay có dục vọng với thứ gì nữa.”
Cô thở dài: “Cái này cũng có điểm tốt, điểm xấu. Nhưng con gái mà vẫn nên xinh đẹp hơn một chút.”
Tô Lương chỉ cười cười và không nói gì.
Cô thực sự không có nhiều yêu cầu về ăn mặc, chỉ cần thoải mái và tự nhiên là được.
Tuy nhiên, khi cô ấy nhìn thấy những cô gái ăn mặc đẹp đẽ đó. Thì tất nhiên trong lòng cô ít nhiều gì vẫn sẽ có chút ngưỡng mộ, và thỉnh thoảng cô cũng có lên mạng tìm xem có bộ quần áo đẹp nào không.
Chẳng qua là sau khi xem xong thì cô lại thấy những thứ đó lại không phù hợp với phòng cách của mình. Cuối cùng cô cũng bỏ cuộc và không theo tiếp nữa.
Ôn Minh Khải nhìn Tô Lương, anh không nói gì. Nhưng mà vẻ thương xót trong mắt anh ta hiện lên khá rõ.
Ba người lang thang hồi lâu không có mục đích gì, cuối cùng cũng tìm được một tiệm bánh ngọt. Bọn họ vào đó cũng không vì cái khác mà chỉ vì ăn mà thôi.
Không đợi Ôn Minh Khải lên tiếng, Tô Lương đã lên tiếng trước, “Đi dạo với phụ nữ cũng mệt thật đấy.”
Tô Mẫn bật cười ngay khi nghe những lời như vậy, “Em không phải là người phụ nữ sao nói như vậy hả?”
Sau khi Tô Lương nhận ra có gì đó không ổn, cô lập tức đổi lời, “Đi mua sắm thật sự rất mệt.”
Ôn Minh Khải cảm thấy không sao cả. Anh ấy nói: “Tôi thường đi mua sắm với mẹ. Mẹ tôi muốn mua bất cứ thứ gì mẹ thấy, còn muốn thử nữa chứ. Những chuyện đó còn phức tạp hơn ngày hôm nay chúng ta đi dạo nữa. Vậy nên cứ trong thời gian dài như vậy tôi đã quen với chuyện này rồi.”
Khi nói về chuyện mua sắm với mẹ, Tô Lương và Tô Mẫn không còn gì để nói.
Cha mẹ họ mất sớm, họ không có nhiều kinh nghiệm trong các mối quan hệ gia đình.
Một lúc sau, Tô Mẫn mới nói: “Đàn ông như anh mà có thể đi mua sắm được trong một khoảng thời gian dài như vậy thì đúng thật rất lợi hại đấy. Hơn nữa, anh cũng chẳng phàn nàn gì nữa, sau này bạn gái của anh có phúc rồi đấy.”
Lúc trước khi mối quan hệ của cô và Tôn Triển còn bình thường thì cô có kéo Tôn Triển đi dạo phố với mình.
Khi đó, Tôn Triển đối xử với cô rất tốt, rất bao dung và ân cần, nhưng có lúc không nhịn nỗi lại phàn nàn.
Anh ta cho rằng, phụ nữ rất phiền phức nên không cần thiết phải đi mua sắm và thử đủ kiểu. Anh ta đâu có kiên nhẫn đến vậy đâu, vì không còn cảm giác mới mẻ nữa nên anh ta mới như vậy. Nhưng nói đúng hơn là Tôn Triển không còn yêu Tô Mẫn nữa, vậy nên anh ta mới nói ra những lời chán ghét như thế. Đến sau này kết hôn mới lòi ra chuyện anh ta có con riêng ở ngoài.
Chỉ là lúc đó hai người quan hệ rất tốt. Tôn Triển cứ nói như vậy, Tô Mẫn chỉ cần nghe qua, chuyện cũng như vậy mà cho qua mà thôi.
Ôn Minh Khảicười cười, “Tôi có thể là bạn thân thiết của toàn bộ phái nữ.”
Ba người ngồi trong tiệm tráng miệng nghỉ ngơi một lúc, điện thoại di động của Tô Lương ở trong túi liền bỗng dưng rung lên mấy lần.
Hình như là có tin nhắn được gửi đến thì phải.
Cô lần mò lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Trì Cảnh. Cô xem tin nhắn và suy nghĩ một hồi, cô có chút nghi hoặc. Trong lòng cô suy nghĩ rất nhiều, sao Trì Cảnh lại gửi tin nhắn cho cô vào lúc này cơ chứ. Đã xảy ra chuyện gì hay sao vậy nhỉ? Cô cứ nhìn tin nhắn một hồi vẫn không nghĩ ra được.
Chắc là Trì Cảnh đã gửi nhầm tin nhắn cho cô, Tô Lương không hiểu nội dung anh ta gửi, hình như là có chuyện gì đó. .
||||| Truyện đề cử: 101 Cách Viết Thư Tình Tán Lớp Trưởng |||||
Tô Lương không dám lơ là, rất nhanh đứng dậy, “Hai người cứ ngồi nói chuyện trước đi nhé. Tôi đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, có một số liên quan đến công việc.”
Cô đi ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, cô đứng trong trung tâm mua sắm và gọi cho Trì Cảnh.
Trì Cảnh bắt máy rất nhanh. Âm thanh rõ hơn lúc trước nhiều, nhưng vẫn chỉ là sự bình tĩnh như lúc trước mà thôi.
Anh ta nói, “Sao vậy cô có chuyện gì hả?”
Tô Lương vội hỏi: “Vừa rồi anh có gửi tin nhắn cho tôi. Có phải anh gửi nhầm cho người khác đúng không? Tôi có chút không hiểu được nội dung trong đoạn tin nhắn đó. “
Sau vài giây, Trì Cảnh nói: “Đúng vậy, là của người khác. Không ngờ tôi lại được gửi nhầm nó cho cô.”
Tô Lương cũng không nghĩ nhiều, “Bên chỗ anh đừng có làm chậm trễ chuyện này nữa. Vậy thì anh đi giải quyết chuyện này đi, đừng nói chuyện này nữa nhé.”
Kết quả, Tô Lương không đợi cúp máy, Trì Cảnh lại nói: “Bây giờ cô đang ở nơi nào vậy?”
Tô Lương nói rằng mình đang ở trung tâm thương mại.
Trì Cảnh thở dài một hơi, giọng điệu khá bình thường, giống như anh đang thản nhiên hỏi: “Chỉ có cô với Ôn Minh Khải thôi à?”
Tô Lương nhanh chóng giải thích: “Không phải đâu, chị tôi cũng có ở đây nữa. Cũng không thể đưa chị tôi về nhà rồi hai chúng ta ra ngoài đi chơi chứ.”
Trì Cảnh nhẹ nhõm một cách khó hiểu khi nghe những lời của Tô Lương.
Vì vậy, giọng nói của anh đã tốt hơn một chút so với trước đây.
Anh nói, “Thời tiết không tốt lắm. Một lát nữa chắc là có mưa đấy. Mọi người đi về sớm đi nhé. Đừng có ở ngoài mà chậm trễ lâu quá một lát nữa mà mưa xuống thì trở tay không kịp đó.”
Tô Lương nói được rồi, tôi hiểu rồi, trong giọng điệu có chút cười, “Được rồi, vậy thì chúng ta nói đến ngang đây thôi nhé. Hai người họ còn ở bên đó đợi tôi, tôi cúp máy qua đó đã nhé.”
Lần này Trì Cảnh không nói gì nữa, liền cúp điện thoại.
Tô Lương đặt lại điện thoại và quay người đi vào cửa hàng bánh ngọt, kết quả là Ôn Minh Khải và Tô Mẫn đã ra ngoài hết rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...