Tô Lương thở dài một hơi, không ngờ Ôn Minh Khải sẽ trả lời ngay.
Anh ta nói: “Dù sao thì tôi cũng không phải là một người như vậy, hơn nữa quan điểm về tình cảm của tôi rất truyền thống, một khi tôi đã thích ai thì cho dù có bị từ chối đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ kiên trì.”
Anh ta có nói như thế cũng không có gì sai, nhưng mà anh ta vừa nhìn cô vừa nói những lời đó là có ý gì?
Tô Lương bị anh ta nhìn đến mức luống cuống tay chân.
Tầm mắt của cô không biết phải nên nhìn ở đâu mới đúng, cứ nhìn đông ngó tây mãi, sau đó trong lúc vô tình mà thoáng nhìn qua Trì Cảnh.
Trì Cảnh cũng đang nhìn cô, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Tô Lương không hiểu tại sao đột nhiên bản thân lại cảm thấy chột dạ, vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Tô Mẫn cũng nhận ra có chuyện gì đó bất thường, nhanh chóng hoá giải bầu không khí ngượng ngùng này, “Suy nghĩ của anh Ôn rất hay đấy, đất nước chúng ta không giống những đất nước khác ở chỗ quốc gia ta rất có tinh thần trách nhiệm, cho dù có là ở phương diện tình cảm cũng vậy.”
Ôn Minh Khải cười, không trả lời.
Bọn họ ngồi được một lúc, sau đó Trì Cảnh đứng dậy chào tạm biệt với mọi người.
Tô Lương có thể nhận ra anh không được thoải mái, lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Vì vậy cô vội vàng đứng dậy, “Để tôi tiễn anh Trì.”
Đương nhiên là Ôn Minh Khải cũng muốn đi theo hai người bọn họ, thế nhưng Tô Lương lại nói, “Chị, chị giúp em tiếp đón anh Ôn nhé ạ.”
Tô Mẫn hiểu ý cô, nhanh chóng đồng ý, “Được, em cứ yên tâm, anh Ôn với chúng ta cũng không phải người xa lạ, bọn chị không sao, em mau đi tiễn anh Trì đi, không cần phải lo lắng cho bọn chị.”
Cô ấy đã nói đến mức đó, Ôn Minh Khải chỉ đành ngồi xuống.
Tô Lương và Trì Cảnh sánh vai nhau rời đi, sau khi xuống lầu thì đi đến bãi giữ xe, suốt cả quãng đường, hai người chẳng nói với nhau được câu nào.
Trước đây bầu không khí giữa hai người khá thoải mái, không biết tại sao bây giờ lại trở nên khó xử như vậy.
Mãi cho đến khi tới xe, Tô Lương thấy Trì Cảnh mở cửa xe chuẩn bị rời đi, cô vội vàng giữ cửa xe lại, “Anh uống rượu, không thể lái xe.”
Lông mày của Trì Cảnh khẽ chau lại, “Không thành vấn đề, rất gần đây thôi.”
Đúng là không xa, Tô Lương biết địa chỉ nhà của Trì Cảnh, lái xe chưa được bao lâu là đã đến rồi.
Nhưng cho dù đường có xa hay không, thì đã uống rượu rồi là không được lái xe, ngay cả lái xe từ đây về đến khu dân cư cũng không được.
Tô Lương vẫn níu chặt cửa xe, “Anh gọi người đến đây lái xe đưa anh về đi, hoặc là thuê tài xế lái hộ cũng được.”
Trì Cảnh có phần ngoan cố, bình thường trước đây mỗi khi anh uống nhiều đều sẽ gọi tài xế đến lái thay, nhưng không hiểu tại vì sao anh lại không đồng ý.
Tay của anh dùng sức, muốn mở cửa xe ra, “Tôi nói không cần là không cần.”
Nói gì thì nói, Tô Lương vẫn không thể nào mạnh bằng Trì Cảnh, giằng co một hồi, rốt cuộc cửa xe của Trì Cảnh vẫn bị anh mở ra.
Trì Cảnh chậm rãi ngồi vào, thế nhưng Tô Lương đã đẩy anh sang một bên trước, sau đó bản thân ngồi vào chỗ ghế lại.
Cô nói, “Được rồi, để tôi đưa anh về.”
Tô Lương biết lái xe, trước đây đã từng thi bằng lái, nhưng với tình hình tài chính của cô bây giờ, hoàn toàn không có cách để tự mua xe cả.
Trước đây khi cùng trưởng phòng ra ngoài xã giao, thi thoảng cô cũng sẽ đóng vai tài xế.
Trì Cảnh đứng ở trước cửa xe, đầu mày nhíu chặt, trông có vẻ như không hề hài lòng với quyết định của Tô Lương.
Tô Lương ngẩng đầu nhìn Trì Cảnh, trở nên ngang bướng, “Nhanh chân lên xe, tôi nói cho anh biết, nếu như hôm nay anh dám uống rượu lái xe đi ra ngoài, tôi nhất định sẽ gọi báo cảnh sát bắt anh ngay lập tức.”
Giọng nói của cô vẫn giữ vẻ cứng rắn như trước, “Thời buổi bây giờ, say rượu mà còn lái xe là phạm pháp đấy.”
Trì Cảnh mím môi, im lặng nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng vẫn phải chấp nhận thua cuộc, nhanh chóng đi vòng qua vị trí ghế phụ ngồi vào.
Tô Lương khỏi động xe, có thể dễ dàng nhận ra rằng động tác của cô không qua thuần thục, hoặc có thể là vì cảm thấy lạ lẫm với một chiếc xe khác.
Bánh xe chầm chậm lăn, hai người không hề nói chuyện với nhau, thong thả trở về nhà của Trì Cảnh.
Trì Cảnh kéo cửa sổ xe xuống, quay đầu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Anh vẫn còn có chút men say, một lát sau, Tô Lương âm thầm thở dài một hơi, không biết tại sao cô và Trì Cảnh lại giận nhau.
Hoặc có thể nói là, cô không hề giận Trì Cảnh, chỉ có một mình Trì Cảnh giận cô.
Nhưng thành thật mà nói cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, cô chọc vị tổ tông này ở chỗ nào chứ.
Tô Lương là người lên tiếng trước, “Lúc về lại nhà cũ bọn họ có nói gì không?”
Từ nãy đến giờ Trì Cảnh không hề mở miệng, Tô Lương cũng không biết liệu rằng có phải Trì Cảnh không muốn nói chuyện với cô hay không, thế nên lại hỏi thêm một lần nữa, “Hửm?”
Rốt cuộc lần này Trì Cảnh cũng đã chịu liếc mắt nhìn Tô Lương một cái.
Có lẽ là vì bây giờ không còn sự xuất hiện của ai khác, thế nên anh cũng không giả vờ nữa, nhìn Tô Lương bằng ánh mắt cực kì ai oán.
Đúng vậy, đó chính là ai oán, cô lý giải ánh mắt đó như thế đấy.
Tô Lương bị ánh mắt ai oán của anh nhìn đến mức cảm thấy khó chịu, da đầu căng cứng hỏi anh, “Vừa rồi anh trở về nhà cũ, bọn họ đã nói gì với anh mà khiến anh uống nhiều đến mức này thế?’
Trì Cảnh nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Còn có thể nói cái gì nữa chứ?”
Anh chỉ cần nói như vậy cũng đã đủ để Tô Lương hiểu thấu mọi chuyện, “Nếu không thì anh tìm một người bạn gái đi? Anh cứ một mình như vậy mãi, các vị trưởng bối trong nhà không lo lắng mới là lạ ấy.”
Đến cả cô mà còn cảm thấy sốt ruột thay cho chị gái nữa kìa, chứ huống chi là bậc làm cha làm mẹ.
Giọng nói của Trì Cảnh trầm thấp, “Không tìm thấy.”
Không hiểu tại sao, đột nhiên Tô Lương rất muốn bật cười, sau đó lại. nói, “Cô gái ngày hôm đó đến công ty tìm anh trông có vẻ cũng không tồi, nếu không thì anh xem xét cô ấy thử xem.”
Trì Cảnh trực tiếp chửi thề, “Xem xét cái con khỉ.”
Tô Lương không khỏi bất ngờ, quay đầu thoáng nhìn qua anh, sau đó mới nghe Trì Cảnh nói, “Cô ta còn không bằng cô.”
Đó là lời nói trong tiềm thức của anh, không phải anh ấy đang ám chỉ điều gì cả.
Nhưng khi anh vừa thốt ra những lời này, bầu không khí trong xe dần trở nên lúng túng.
Tô Lương không kiềm chế được lại cảm thấy ngượng ngùng.
Thậm chí ngay cả mặt của cô cũng dần dần nóng bừng lên.
Mặc dù Trì Cảnh uống khá nhiều, nhưng đầu óc của anh vẫn còn tỉnh táo, anh biết những điều mà mình vừa nói có hơi bất thường.
Nhưng lời nói như bát nước đổ đi, có muốn hốt cũng không hốt được.
Vì vậy anh quyết định quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sô, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Hai người không nói với nhau câu nào, mãi cho đến khi lái về đến khu chung cư nơi Trì Cảnh ở.
Tô Lương xuống xe, Trì Cảnh cũng xuống xe theo.
Tô Lương đứng ở bên cạnh chiếc xe, nói, “Anh mau về đi, tôi cũng về nhà đây.”
Lúc đầu Trì Cảnh còn trả lời được, nhưng vừa mới xoay người đi vào sảnh khi chung cư được vài bước, không hiểu tại sao cả người lại đột nhiên lảo đảo như muốn ngã.
Trông những hành động của anh cứ như là bị hơi men điều khiển, không thể nào đứng vững nỗi.
Vốn dĩ Tô Lương đã định rời đi, nhưng vừa mới thấy Trì Cảnh như vậy, vội vàng chạy đến đỡ anh như một phản xạ có điều kiện, “Anh có sao không?”
Trì Cảnh phất tay, sắc mặt trông có vẻ như không thoải mái.
Anh hít sâu hai hơi, sau đó đẩy Tô Lương ra, quay người đi đến hàng cây ven được, còn chưa kịp nói lời nào đã đột nhiên nôn ra ngoài.
Lần này Tô Lương thật sự đã bị doạ sợ, vội vàng đi đến vỗ lưng cho Trì Cảnh, “Vừa rồi anh có bị say xe không?”
Sau khi Trì Cảnh nôn xong, anh cảm thấy cơ thể mình trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Khi anh còn ở nhà cũ, đôi khi tâm trạng không tốt cũng sẽ uống rất nhiều rượu, trong ngực vẫn luôn như uất nghẹn mùi hương của rượu.
Hơn nữa khi nãy ở nhà Tô Lương, anh đã cảm thấy rất khó thở, cảm giác này cứ quanh quẩn trong cơ thể anh liên tục.
Rốt cuộc bây giờ đã có thể nôn ra hết được rồi, thú thật thì anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Trì Cảnh dùng cổ tay áo lau khoé miệng của chính mình, sau đó cởi một vài cúc áo, “Không sao, cô về đi, tôi lên lầu trước.”
Tô Lương im lặng nhìn chằm chằm Trì Cảnh một lúc lâu, trong thâm tâm vẫn không thể yên lòng được.
Cô có hơi bất lực, “Đi nào, để tôi đưa anh lên nhà trước rồi tính.”
Trì Cảnh không từ chối, đi thẳng vào trong khu chung cư, Tô Lương lập tức đi theo anh ta, còn giúp anh đun nước.
Trì Cảnh đi đánh răng rửa mặt, sau khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, dường như tinh thần của anh đã tốt hơn rất nhiều.
Tô Lương đứng trước cửa nhà bếp, “Tôi vừa mới đun cho anh một ít nước sôi, lát nữa anh nhớ phải uống nhé.”
Căn bản là Trì Cảnh không hề trả lời, dứt khoát quay người trở về phòng.
Nhìn dáng vẻ này, xem ra không thể trông chờ vào việc được anh sẽ uống nước rồi, vốn dĩ Tô Lương còn đang định về nhà, nhưng bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể ở lại.
Cô cũng không biết kiếp trước bản thân đã gây ra nghiệp chướng gì mà bây giờ lại bị người khác dày vò như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...