Buổi trưa sau khi tan làm Tô Lương còn chậm chạp chưa đi xuống lầu.
Tô Mẫn gọi điện thoại cho cô, nói là đã chuẩn bị đồ ăn xong rồi và sẽ ở nhà chờ cô.
Tô Lương ở trong thang máy đi thẳng xuống, nhưng mà vừa từ trong thang máy đi ra liền sững sờ.
Các đồng nghiệp đã đi về gần hết, đại sảnh có vẻ hơi trống trải, cho nên hai người đang đứng cạnh sô pha trong đại sảnh lại càng thêm chói mắt.
Tô Lương do dự một chút, vẫn là nhấc chân đi về phía cửa chính.
Chẳng qua dọc theo con đường này khóe mắt cô vẫn nhìn về phía bên kia, Trì Cảnh và một người phụ nữ đang đứng ở đó, không biết hai người họ đang nói chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ của Trì Cảnh trông rất nghiêm túc.
Tướng mạo người phụ nữ kia thuộc về kiểu vui vẻ ngọt ngào, cô ta mặc chiếc váy màu hồng nhạt, buộc tóc đuôi ngựa, ấn tượng đầu tiên cũng khá tốt.
Cô gái luôn cười khi nói chuyện với Trì Cảnh, nhìn có chút xấu hổ.
Tô Lương lại nhìn Trì Cảnh, vừa đúng lúc Trì Cảnh cũng quay đầu nhìn sang phía cô.
Tô Lương có cảm giác mình giống như ăn trộm bị người khác bắt được, trong lòng hoảng hốt, vội thu tầm mắt lại.
Nhưng giây tiếp theo cô lại nghe thấy tiếng Trì Cảnh gọi mình.
Hơn nữa, anh gọi tên cô rất thân mật, anh ấy gọi cô là A Lương.
Tô Lương không khỏi phát run, thân thể có chút cứng ngắc.
Cô quay đầu nhìn Trì Cảnh, cố gắng để giọng nói của mình bình thường nhất có thể, “Anh Trì, anh còn….”
Cô chưa kịp nói hết câu, Trì Cảnh đã trực tiếp ngắt lời cô, “Làm sao mà giờ này em mới xuống?”
Tô Lương a một tiếng, không biết Trì Cảnh muốn làm gì.
Do dự một lúc, cô mới nói, “Em xử lý xong công việc được giao rồi mới đi xuống.”
Trì Cảnh ừ một tiếng, sau đó vẫy vẫy tay với cô, “Anh chờ em khá lâu rồi đấy.”
Tô Lương trong lòng có chút hoảng hốt, chớp chớp mắt, sau đó lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Cô thường xuyên nhìn thấy những cảnh như này trên TV, cô lập tức thu hồi biểu cảm trên khuôn mặt, rồi đi về phía Trì Cảnh, “Em còn tưởng anh đợi em ở trên xe cơ, làm em lo lắng vội vàng đi xuống đây.”
Lúc đi tới gần Trì Cảnh, Trì Cảnh khoác tay lên vai cô, cũng không ôm cô, hành động có vẻ như khá tùy ý.
Hai người nhìn có vẻ không thân mật lắm, nhưng mối quan hệ giữa hai người họ chắc chắn là không hề bình thường.
Sau đó Trì Cảnh nói, “Có người bạn ghé qua tìm anh, nên anh ở đây nói chuyện với cô ấy một lúc.”
Sau đó anh quay đầu sang phía người phụ nữ kia và nói, “Sau này nếu có thời gian chúng ta lại nói chuyện, hôm nay tôi có hẹn mất rồi.”
Từ khi Trì Cảnh gọi Tô Lương lại, ánh mắt của cô gái đó vẫn rơi trên người của Tô Lương.
Tô Lương trông cũng trạc tuổi cô ấy, nhưng hai người lại có phong cách hoàn toàn khác nhau.
Tô Lương vẻ mặt lạnh lùng, nhìn nghiêm túc quy củ.
Cô gái mỉm cười, biểu cảm trên khuôn mặt không có một chút lúng túng nào, còn gật đầu một cái rồi nói, “Là tôi tới không đúng lúc thôi, đáng lẽ tôi phải gọi điện thoại cho anh trước mới đúng, nếu như hai người đã có hẹn rồi, tôi cũng không làm phiền hai người nữa, lúc nào có thời gian chúng ta lại gặp mặt nói chuyện sau.”
Cô ta nói xong liền gật đầu với Tô Lương, thái độ của cô ta trông khá tốt.
Tô Lương cũng hướng về phía đối phương mỉm cười, trong lòng bỗng nhiên có chút áy náy.
Cô có thể nhìn ra được rằng cô gái này có chút ý với Trì Cảnh.
Cô đi tới chen ngang như vậy, mặc dù nói là phối hợp với Trì Cảnh, nhưng cũng coi như là tạo nên một bức tường ngăn cản ý nghĩ của cô gái kia.
Chờ cô gái kia đi rồi, Tô Lương mới thở dài, “Đây là đối tượng hẹn hò của anh sao?”
Trì Cảnh ừ một tiếng, giọng điệu có chút bất lực không biết phải làm sao, “Không biết làm sao mà cô ấy tìm được tới đây.”
Sau đó Tô Lương hỏi: “Lần trước anh đã gặp cô gái này sao? Anh không thích cô ấy à? Tôi cảm thấy cô gái này nhìn cũng khá được.”
Trì Cảnh mỉm cười, cùng Tô Lương bước ra ngoài, “Có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, tôi không thể thích từng cô một được.”
Điều này cũng đúng, cái này còn phụ thuộc vào duyên xem mắt gặp mặt nữa.
Hai người từ đại sảnh công ty đi ra, Tô Lương chuẩn bị bắt taxi về nhà.
Trì Cảnh vốn dĩ muốn mời cô đi ăn cơm trưa, để cảm ơn cô đã giúp đỡ anh trong chuyện này.
Nhưng thấy cô khăng khăng muốn về nhà, nên anh cũng phải lui một bước, “Tôi đưa cô về nhé, cô lên xe đi.”
Tô Lương thì không muốn như thế lắm, “Không cần đâu, đừng làm trễ nải thời gian của anh, thật ra cũng không có chuyện gì, tôi cùng lắm chỉ là gặp mặt cô gái kia, cũng không giúp được gì nhiều.”
Trì Cảnh nở nụ cười, “Đối với cô mà nói thì có thể là không bỏ ra cái gì, nhưng đối với tôi mà nói thì đúng là giúp ích rất lớn, vẫn là cám ơn cô.”
Nghe được lời cảm ơn của Trì Cảnh, Tô Lương có chút ái ngại.
Cô đâu cần Trì Cảnh nói lời cảm ơn với cô, hai người bọn họ còn nợ ân tình của Trì Cảnh tương đối nhiều.
Trì Cảnh kiên trì như vậy, Tô Lương cuối cùng cũng không tiện từ chối, cuối cùng cũng phải lên xe.
Xe chạy được nửa đường, thì điện thoại của Tô Lương lại vang lên, là Tô Mẫn gọi tới.
Tô Lương nhanh chóng trả lời điện thoại nói cô đang lên đường trở về.
Tô Mẫn cảm thấy có chút kì quái, “Em làm gì mà lâu vậy? Có phải nửa đường lại phải đi nơi khác không?”
Tô Lương có chút buồn cười, “Không có, em còn có thể đi nơi nào được chứ?”
Không biết Tô Mẫn nghĩ tới điều gì, liền hỏi, “Không phải là gặp anh Trì, sau đó nói chuyện vài câu đó chứ?”
Chị cô đoán đúng không sai, đúng là gặp phải Trì Cảnh, quả thật là có cùng anh trò chuyện đôi câu.
Tô Lương còn chưa lên tiếng, Tô Mẫn ở đầu dây bên kia đã bật cười, “Bây giờ em đang ở cùng với anh Trì sao? Có phải anh ấy đưa em về nhà không?”
Sau khi ly hôn, chỉ số IQ của Tô Mẫn hiển nhiên cao hơn trước, có thể đoán được.
Tô Lương không lên tiếng, nhưng phản ứng của cô trong mắt Tô Mẫn giống như là cô đang trả lời.
Tô Mẫn cười nói: “Anh Trì vẫn chưa ăn cơm chứ? Nếu không em hỏi anh ấy một chút xem buổi trưa anh ấy có hẹn không? Nếu không có hẹn thì tới nhà mình ăn cơm, hôm nay chị đã làm nhiều hơn vài món ăn, tất cả đều là chị mới học được, chị đã nếm thử, thấy mùi vị cũng khá ngon.”
Tô Lương không rõ Trì Cảnh có nghe thấy giọng nói trong điện thoại hay không, cô không có cách nào lừa chị mình được.
Mà cô không dám, sợ Trì Cảnh sẽ vạch trần cô ngay tại chỗ.
Vì vậy cô quay đầu nhìn Trì Cảnh, “Anh Trì buổi trưa anh có hẹn không?”
Trì Cảnh không có nhìn Tô Lương, anh đang quan sát con đường phía trước, “Không có,có chuyện gì sao?”
Tô Lương a một tiếng, “Chị tôi nói là buổi trưa hôm nay làm mấy món ăn mới, hỏi anh có thời gian không, nếu anh không bận thì tới nhà chúng tôi ăn cơm, dù sao thì cũng đã tới rồi.”
Trì Cảnh nhếch khóe miệng, giống như đang do dự, sau đó mới ừ một tiếng coi như đồng ý, “Cũng được, đúng lúc buổi trưa nay tôi chỉ có một mình, còn đang không biết nên ăn gì.”
Nói xong, Tô Lương cũng nói qua một câu với Tô Mẫn, Tô Mẫn có vẻ khá vui, nói là ở nhà chờ hai người bọn họ. . Ngôn Tình Nữ Phụ
Cúp điện thoại xong, Tô Lương lầm bầm nói: “Không biết chị gái tôi ở nhà đang vui vẻ như thế nào.”
Trì Cảnh lại tiếp một câu, “ Cô ấy có lẽ đã hiểu lầm gì đó rồi.”
Câu này vừa nói ra, bầu không khí có chút không được tự nhiên.
Thực ra thì cũng không có vấn đề gì cả, Tô Lương hoàn toàn có thể coi những lời nói của Trì Cảnh là một lời nói bông đùa, cô có thể xử lý bằng cách cười lấy lệ rồi nói đùa vài câu là xong.
Nhưng không biết tại sao cô bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng.
Tô Lương ừ một tiếng, coi như đáp lại lời nói của Trì Cảnh.
Sau đó cô lại suy nghĩ, và gần như hiểu được sự chột dạ của cô từ đâu mà ra.
Thân phận của cô và Trì Cảnh quá mức khác biệt, bất cứ khi nào cô có ý nghĩ gì khác, thì cũng sẽ thể hiện ra là mục đích của cô không đơn giản.
Có lẽ người khác sẽ nghĩ rằng cô không làm gì mà lại muốn hưởng thụ, nên cô tìm một người giàu có để đảm bảo nửa đời sau không phải lo lắng cơm áo gạo tiền.
Trì Cảnh cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, chỉ là sự mất tự nhiên này cũng không nói nói lên được là có chuyện gì xảy ra.
Hai người tiếp theo không nói gì nữa, một đường lái xe thẳng tới tiểu khu chỗ Tô Lương ở.
Chờ hai người mở cửa đi vào, Tô Mẫn cũng đang bưng chén đĩa đến.
Tô Mẫn nở nụ cười, “Anh Trì đến rồi, mau đến đây ngồi xuống đi, anh nếm thử tay nghề của tôi xem như thế nào?”
Trì Cảnh cũng không đi vào bàn ăn ngay, mà trước tiên đi vào nhà vệ sinh, rửa tay rồi mới ra.
Lần trước anh đã tới đây rồi, nên bố trí các phòng của ngôi nhà này như thế nào anh biết rất rõ.
Anh không cảm thấy lo lắng mất tự nhiên gì cả, rửa tay xong liền đi đến cạnh bàn ăn ngồi xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...