Tô Lương thấy hôm nay tâm trí của Tô Mẫn sáng suốt như vậy, nên cô cũng không còn lo lắng nhiều nữa.
Cô ừ một tiếng, rồi nói: “Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Khi hai người đang ăn cơm, Tô Mẫn nhìn thoáng qua liền thấy cổ tay của Tô Lương có chút đỏ.
Đỏ đến mức này chắc là đã bị ai nắm chặt.
Cô hơi kinh ngạc, “Cổ tay của em bị sao vậy?”
Lúc này Tô Lương mới chú ý đến cổ tay mình bị ửng đỏ lên.
Vừa nãy lúc giằng co với Tôn Triển đúng thật là cô có chút đau.
Cô vừa ăn vừa nói: “Thì chính là Tôn Triển đó. Anh ta đến công ty tìm em, còn chặn em ở đó và giằng co với em nữa.”
Lúc này, cô dừng lại một chút, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Sau đó Trì Cảnh thấy anh ta rồi còn xách cổ áo của anh ta, đẩy anh ta ra nữa”.
Nói đến đây, Tô Lương muốn cười một tiếng, “Lúc đó chị không thấy được vẻ mặt của Tôn Triển đâu. Anh ta tức đến nổi không nói nên lời luôn đấy. Nhưng lại không dám làm càn, lần đâu tiên em thấy anh ta vô dụng như vậy.”
Tô Mẫn rất ngạc nhiên khi cô nói vậy, nhưng trên mặt cô nở một nụ cười, “Không ngờ anh ta còn mặt mũi mà đến tìm em. Anh ta không sợ mình bị ăn đấm à??”
Tô Lương nói: “Đáng lẽ ra lúc đó em phải quay lại những cảnh mà anh ta bị đánh lại. Chắc là chị không thấy được dáng vẻ hồi nãy của anh ta đâu. Em nói với chị nhé, khi chị ly hôn với anh ta xong thì ngày tháng của anh ta rất thậm tệ. Người thì lôi thôi, luộm thuộm. Thật sự là quá thậm tệ.”
Hôm nay đầu tóc của Tôn Triển rối bù, quần áo nhăn nhúm, nhìn như quần áo qua đêm chưa thay thì phải.
Mà không biết cái mặt đó đã rửa sạch chưa mà nhìn cả người anh ta có cảm giác khó chịu.
Tô Mẫn không khỏi cười lớn, “Tuy là chị nói mình phải vứt bỏ những chuyện trong quá khứ, để bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng khi nghe được tin cuộc sống của anh ta không tốt thì chị lại rất vui mừng.”
Tô Lương gật đầu, “Đúng vậy. Có ai mà làm phật mãi được chứ. Chúng ta cũng chỉ là người trần mắt thịt mà thôi, đều ích kỷ hết cả. Em còn mong anh ta bị rơi vào kết cục thân bại danh liệt, cả đời không ngóc đầu lên được.”
Sau vài giây, Tô Mẫn đổi chủ đề, hỏi thẳng Tô Lương: “Vừa rồi em nói khi Tôn Triển đến tìm em thì anh Trì có đứng ra giải vây cho em à?”
Tô Lương nói phải, sau đó nói: “À mà đừng nhìn anh Trì bình thường gầy ốm như vậy, không ngờ anh ấy cũng khá mạnh đấy. Anh ấy xách cổ áo của Tôn Triển và có nhấc lên được nữa đấy.”
Cô chậc chậc vài triếng, “Lúc trước em còn nghe chị nói khi Tôn Triển gây chuyện với chị như thể muốn giết người vậy. Nhưng mà ngày hôm nay nhìn dáng vẻ của anh ta như thể gần bị người ta giết vậy.”
Cuối cùng cô thở dài, “Vậy nên mới nói vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn thôi.”
Mặc dù Trì Cảnh cũng không phải là con người ác độc gì. Nhưng đối phó với loại người như Tôn Triển thì không cần nói nhiều, mà anh ấy trực tiếp động thủ thôi.
Chủ yếu là Tô Mẫn không muốn hỏi những chuyện liên quan đến Tôn Triển mà cô ấy muốn hỏi Tô Lương: “Quản lý Trì này của công ty em cũng không tồi đấy. Em xem nhé công việc cậu ấy cũng giúp em. Sau đó chúng ta chuyển nhà thì cậu ấy lại tìm người giúp chúng ta nữa. Bây giờ, Tôn Triển đến làm phiền em thì cậu ấy cũng đứng ra giải quyết cho em. “
Tô Mẫn mỉm cười, cho dù cố nghiêm túc nhất có thể, vẫn có thể nhìn ra một vài biểu cảm hóng chuyện.
Tô Lương liếc cô một cái, sau đó hỏi: “Rốt cuộc là chị muốn nói gì vậy?”
Tô Mẫn mỉm cười và nhàn nhạt nói: “Chị muốn nói gì chẳng lẽ em không biết sao? Nói thật đấy, quản lý Trì dáng vẻ mặt mũi gì cũng được hết, gia cảnh lại rất tốt. Em không có suy nghĩ gì khác đối với cậu ấy à?” “
Tô Lương mím miệng và thu hồi ánh mắt, cô tiếp tục ăn.
Trạng thái của cô còn đơn giản hơn cả Tô Mẫn, “Em không có suy nghĩ gì khác cả. Người ta là thân phận gì chứ, em lại là gì nữa. Nếu như em mà dám có suy nghĩ khác với anh ấy thì có chút không lượng sức mình đấy.”
Hơn nữa, nếu như thế thì cô thấy bản thân mình quá tham lam. Cô có thể có tạo hóa như ngày hôm nay, đã là ông trời thương sót rất nhiều rồi. Cô đâu dám suy nghĩ đến những thứ không hề thuộc về mình nữa chứ.
Tô Mẫn đồng ý với những gì cô nói. Tuy nói rằng chuyện tình cảm sẽ không nói gì trước được, cũng không có lý nào để nói cho thông. Nhưng mà dù sao thì cũng phải môn đăng hộ đối mới được.
Thực ra, người nhà của Tôn Triển dám ức hiếp cô đến như vậy chẳng qua là bọn họ nhìn thấy cô không có chỗ nào để dựa dẫm mà thôi.
Có đôi lúc Tô Mẫn cũng hiểu được, nếu như nhà mẹ đẻ cô có thể cứng cáp hơn. Có bố mẹ làm chỗ dựa thì cô và Tôn Triển cũng không đi đến bước đường như hiện tại.
Nhà họ Tôn đã như vậy rồi chứ đừng nói đến một gia đình như nhà họ Trì.
Người ta cũng sẽ suy nghĩ về việc xưng đôi vừa lứa, môn đăng hộ đối.
Cho dù Trì Cảnh thích Tô Lương. Dù anh có cố gắng cưới cô ấy về nhà thế nào đi chăng nữa, nhưng khi họ thực sự đến nhà họ Trì, họ phải đối mặt với nhiều thứ hơn những gì họ có thể tưởng tượng.
Con đường đó không hề dễ dàng đi theo, Tô Mẫn chỉ có thể từ bỏ sau khi nghĩ lại, chưa kể đến chuyện này.
Hai chị em ăn cơm rồi ra ngoài đi dạo.
Lúc đầu thì bọn họ chỉ đi dạo vòng quanh khu chung cư. Trong đây có rất nhiều người, thời điểm này thì ông già bà già đều đem cháu mình ra đây hóng gió.
Hai người đi dạo một hồi, thấy chỗ nào cũng có người. Thật sự có chút chật chội, sau đó bọn họ đi ra ngoài đường lộ ở bên khu chung cư.
Hiếm khi mà hai chị em họ ở cùng nhau, còn đi bộ nhàn hạ như vậy nữa chứ.
Trước đây cả hai đều bận rộn vì công việc mưu sinh. Sau này Tô Mẫn lập gia đình, có gia đình chăm sóc thì hai người sẽ gọi điện và ít gặp nhau trừ một số việc cần thiết.
Cho nên sau khi đi dạo như vậy một hồi, Tô Mẫn liền vươn người trước, trên mặt mang theo vài phần ý cười, “Chị thấy khi chia tay với Tôn Triển xong thì cuộc sống của chị càng ngày càng thoải mái. Tâm trạng mỗi ngày đều rất tốt.”
Nói xong, cô ấy cười khúc khích, thở dài đầy xúc động: “Lúc đầu khi chị biết anh ta ở ngoài không chịu an phận, còn lòi ra chuyện có đứa con riêng thì lúc đó chị cảm giác như bầu trời đều sập xuống rồi. Những cảm giác tín ngưỡng lúc đó đều mất hết. Chị không biết lúc đó mình nên sống tiếp như thế nào nữa, nhưng bây giờ xem chị đi cuộc sống tốt đẹp biết bao. “
Tô Mẫn vỗ ngực, “Vậy nên trên thế giờ này không có ai là duy nhất cả, chỉ có bản thân mình mới quan trọng nhất thôi.”
Tô Lương gật đầu nói phải.
Cô vừa dứt lời, liền nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe dừng lại, trên xe có ba người, trong đó có hai người cứ lén lén lút lút.
Tô Lương không biết hai người đó, nhưng cô lại biết người đàn ông đang dìu bọn họ.
Tên khôn Tôn Triển đó. Vừa nãy đã bị Trì Cảnh cho một trận nhớ đời. Không ngờ anh ta lại vẫn còn chưa nhớ bài học đó, nhanh như vậy đã tìm đến đây rồi.
Còn Tô Lương thì hơi khó hiểu, không biết Tôn Triển đã biết địa chỉ nhà mới của bọn họ ở đâu?
Tô Mẫn cũng nhìn thấy Tôn Triển, cô cau mày, và biểu cảm của cô ấy cũng lập tức trở thành bực bội.
Tô Lương nén giọng hỏi Tô Mẫn, “Làm sao mà anh ta biết được địa chỉ nhà của chúng ta vậy?”
Tô Mẫn cũng không biết, đợi một chút cô mới nói: “Chị cũng không nói với anh ta mà, chị cũng không liên lạc gì với anh ta cả. Chị cũng không chủ động nói chúng ta đã chuyển sang nhà mới.”
Nhìn tình hình như thế này có thể thấy tên khốn Tôn Triển còn có chút thủ đoạn, phỏng chừng Tô Mẫn đã bị ai đó điều tra.
Ánh mắt của Tô Lương rơi vào trên người hai người đó, liền hỏi Tô Mẫn, “Hai người đó là bố mẹ của anh ta à?”
Tô Mẫn ừ một tiếng và không nói gì nữa.
Thực ra, Tô Lương cũng đã gặp bố mẹ của Tôn Triển, khi Tô Mẫn kết hôn thì nhất định sẽ gặp bố mẹ của nhau.
Chỉ là đã lâu không liên lạc, hai vợ chồng già đã thay đổi khá nhiều. Lúc trước Tô Lương nhìn thấy bọn họ, cô còn cảm thấy hai người họ còn rất khỏe mạnh. Nhưng mà bây giờ phải có người dìu hai người họ mới có thể đi được.
Đôi vợ chồng già cũng nhìn thấy Tô Lương và Tô Mẫn, và nhanh chóng vẫy tay với Tô Mẫn, trong miệng bọn họ gọi Mẫn Mẫn.
Tôn Triển cũng có chút lo lắng, liền đỡ cả hai đi về phía Tô Mẫn.
Vốn dĩ Tô Mẫn muốn quay đầu lại rồi đi chô khác, nhưng do dự một chút cô lại dừng lại.
Đôi vợ chồng già vừa đi được vài bước đã bắt đầu lau nước mắt.
Bà lão nói Tô Mẫn là một đứa trẻ ngoan, và nói rằng bà nhớ cô ấy.
Tô Lương từ khóe mắt liếc nhìn Tô Mẫn, thấy vẻ mặt không có chút trầm mặc của cô ấy, điều này khiến Tô Lương cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...