Tô Lương tiễn Trì Cảnh đến cửa của khu chung cư.
Lúc mà Trì Cảnh chuẩn bị lên xe, anh để lại số điện thoại của mình cho Tô Lương, “Nghĩ xong thì gọi cho tôi nhé.”
Tô Lương ghi lại số điện thoại, cô cười nửa ngày mới nói: “Tôi cũng không biết mình nên nói cái gì hơn nữa. Hai từ cảm ơn này tôi đã nói rất nhiều với anh rồi. Nếu nói nữa thì tôi lại sợ gây phiền phức cho anh nữa. Nhưng tôi thật sự rất cảm ơn anh, anh đã giúp tôi quá nhiều. “
Trì Cảnh nhìn Tô Lương, “Tôi cũng chẳng giúp được gì mà.”
Anh ấy cũng không cảm thấy đó là chuyện to tát gì cả, chẳng qua chỉ là tình cờ giúp nhau mà thôi.
Hai người không nói gì nữa, Trì Cảnh lên xe.
Tô Lương đứng ở cửa của khu chung cư. Cô nhìn chằm chằm vào xe của Trì Cảnh cho đến khi xe của anh biến mất. Lúc đó cô mới quay người trở về nhà mình.
Trì Cảnh cho cô số điện thoại nên cô đã nhập vào điện thoại của mình.
Vốn dĩ cô còn tưởng rằng Trì Cảnh sẽ đưa danh thiếp cho cô. Nhưng khi Trì Cảnh đưa số cho cô, cô lại tự cảm khái một câu, “Tôi cũng không phải là người thành đạt gì, vậy nên khi ra ngoài không cầm danh thiếp theo. Cô cứ trực tiếp lấy số điện thoại của tôi. “
Tô Lương muốn cười một tiếng, nhìn dáng vẻ của Trì Cảnh thì thấy anh ta là một người rất nghiêm túc.
Nhưng đôi khi cô cảm thấy anh thực sự khá hài hước.
Sau khi trở về nhà, Tô Mẫn đã chuẩn bị xong bữa ăn và ngồi vào bàn ăn đợi cô.
Vừa bước vào, Tô Mẫn liền hỏi: “Em và anh Trì nói chuyện gì vậy? Anh ta đến đây tìm em vì chuyện gì vậy?”
Tô Lương đi tới ngồi vào bàn ăn, vốn dĩ là cô rất đói.
Những người đồng nghiệp khác còn tranh thủ tan làm ăn một bữa, sau đó mới tiếp tục tăng ca.
Nhưng mỗi lần cô đều không quan tâm chuyện đó lắm. Cô làm một mạch cho đến khi tan làm rồi mới về nhà ăn thôi.
Bây giờ không biết trong lòng cô có chút hưng phấn, đột nhiên cảm thấy bớt đói.
Tô Lương nói, “Anh ấy nói rằng anh ấy đã có một trợ lý từ chức và hỏi em có muốn đổi công việc không. Và anh ấy còn bảo em suy nghĩ chuyện đó.”
Tô Lương hơi kinh ngạc, “Đi làm trợ lý cho anh ta à? Vậy thì mức lương phải tương đối cao lắm. “
Tô Lương không hỏi về tiền lương, sao cô dám hỏi trực tiếp chuyện này chứ.
Nhưng môi trường làm việc chắc chắn tốt hơn, nói thật là không có nơi nào mà môi trường làm việc lại tệ hơn bây giờ.
Tô Mẫn liền nói: “Vậy thì em cứ đi thử đi. Không phải em nói bây giờ quản lý của chỗ em rất phiền hay sao, lương bổng không cao nữa. Giờ đây có cơ hội tốt như vậy, em phải nắm bắt cho tốt đấy.”
Tất nhiên là Tô Lương cũng có chút rung động. Chỉ là năng lực của cô ta bao nhiêu thì cô biết quá rõ.
Cô sợ mình không làm tốt công việc của mình, đến lúc sẽ rất mất mặt cho xem.
Cô chậm rãi nói: “Chờ em suy nghĩ xong đã, ngày mai sẽ trả lời anh ấy.”
Tô Mẫn gật đầu rồi nói: “Được rồi, ăn cơm trước đi. Hôm nay xem như cũng có một chuyện vui, em xem chị có nấu thêm vài món nữa đây, vừa hay để chúc mừng chuyện này.”
Vốn dĩ cô muốn giữ Trì Cảnh lại nhưng hình như cô cũng không biết được Trì Cảnh có ở lại hay không nữa.
Thân phận của Trì Cảnh là gì thì trong lòng của Tô Mẫn cũng biết rõ. Những món ăn đạm bạc này của nhà cô đâu có thể tiếp đãi được những người có thân phận như Trì Cảnh chứ.
Trong khi ăn, Tô Mẫn lại nói: “Từ nhỏ em đã chu đáo và cẩn thận. Cuộc sống sau này của em chắc chắn sẽ tốt hơn thôi”.
Tô Lương không biết chị ấy lại nghĩ đến Tôn Triển, chỉ có thể an ủi chị ấy, “Chúng ta đều sẽ càng ngày càng tốt hơn thôi.”
Tô Mẫn do dự và nói: “Hôm nay chị có đi xem vài căn nhà, đến lúc đó thì em nhớ xem đấy nhé. Nếu như được thì chúng ta hãy dọn đi càng sớm càng tốt. Sau đó đợi chị xử lý những chuyện của chị xong rồi thì chị sẽ đi tìm việc làm. Đến lúc đó chị sẽ chia sẻ bớt gánh nặng cho em”.
Tô Mẫn đã không thể ra ngoài làm việc và kiếm tiền trong hai năm qua.
Cuối cùng cô cũng không ngờ rằng mình đã trả giá nhiều như vậy, tên khốn nạn Tôn Triển thật sự có mặt mũi làm loạn bên ngoài.
Tô Lương vội nói: “Đừng vội vàng gì hết chị ạ. Chị cứ điều chỉnh tâm thái của mình cho tốt đi đã. Với lương bổng hiện tại của em vẫn còn có thể đủ cho hai chúng ta sống mà.”
Tô Mẫn cười và không nói gì. Nhưng cô cũng biết trong lòng của Tô Lương nghĩ như thế nào.
Với đồng lương ít ỏi và cuộc sống eo hẹp hàng tháng, cô không thể đương đầu với bất cứ điều gì xảy ra xung quanh mình.
Sau khi hai người ăn xong, Tô Mẫn đi dọn dẹp nhà bếp, sau đó cùng Tô Lương ngồi trên ghế sô pha xem ti vi.
Nói là đang xem ti vi, nhưng cả hai đều không có tâm trạng xem, Tô Lương đang xem xét đề nghị của Trì Cảnh.
Hình như Tô Mẫn đang nhớ về những chuyện hồi trước.
Cô ấy nói: “Thật ra có những lúc chị thấy có lỗi với em lắm. Nếu như lúc đó chị kiếm được nhiều tiền hơn để cho em đi học. Thì bây giờ em có học lực tốt, cuộc sống hiện tại của em cũng sẽ không mệt như vậy đâu “.
Tô Lương có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn Tô Mẫn “Sao đột nhiên chị lại nói đến cái này chứ. Chuyện này không liên quan gì đến chị cả. Chị đừng dồn hết trách nhiệm lên người mình như thế.”
Một số chuyện là do duyên số. Hai vợ chồng nhà họ Tô ra đi vì tai nạn xe. Lúc đó thì Tô Mẫn và Tô Lương vẫn còn đang đi học.
Tô Mẫn bỏ học sớm, cô ấy rất nỗ lực làm công để kiếm tiền.
Nhưng Tô Mẫn cũng vậy, cô không có bằng cấp, không có chuyên môn nên kiếm không được bao nhiêu tiền.
Số tiền cô kiếm được khi đó là tiền sinh hoạt của hai chị em. Tô Lương mà muốn đi học thì chuyện đó cũng lực bất tòng tâm.
Đây hoàn toàn không phải là trách nhiệm của Tô Mẫn.
Tô Lương suy nghĩ một hồi rồi đi tới kéo tay Tô Mẫn lại, hai chị em đan chặt ngón tay vào nhau.
Cô ấy nói: “Em thấy chúng ta như vậy đã là rất tốt rồi. Chúng ta đều không bị đau ốm bệnh tật gì. Cũng ăn bữa này có bữa khác để ăn rồi. Con người phải biết thỏa mãn chứ chị”.
Khi cô nói điều này, nước mắt của Tô Mẫn đã tuôn rơi.
Giọng chị ấy cũng có chút nghẹn ngào: “Em nói sau cuộc sống này khó khăn vậy chứ. Lúc chị kết hôn thì chị nghĩ mình muốn tìm một chỗ dựa. Sau này cũng có thể giúp bớt gánh nặng cho em”.
Nhưng bây giờ cuộc sống của cô ấy đã trở nên bấp bênh, kéo theo Tô Lương với đủ thứ lo toan.
Cô luôn cảm thấy mình thật kém cỏi với tư cách là chị cả, nói chị cả như mẹ. Nhưng căn bản cô không chăm sóc nhiều cho Tô Lương.
Tô Lương nói: “Cuộc sống hiện tại của em đang rất tốt. Chị đừng lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện này, chị phải điều chỉnh tâm lý của mình thật tốt vào. Em sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình, không cần chị phải chịu trách nhiệm quá nhiều đâu.”
Rồi cô nhìn Tô Mẫn, “Chị chỉ cần chịu trách nhiệm tốt cuộc sống của mình là được rồi.”
Tô Mẫn không lên tiếng nữa, cô cũng biết trạng thái gần đây của mình không tốt.
Có thể là do ly hôn nên tâm trạng lúc nào cũng thấp thỏm.
Cô hít một hơi dài và ngả người ra ghế.
Tô Lương suy nghĩ một chút lại lấy điện thoại ra, chỉnh lại số điện thoại của Trì Cảnh, cô do dự một lúc, cô đứng dậy nói: “Em về phòng nhé, em về để gọi một cuộc điện thoại.”
Tô Mẫn cũng không nói gì, Tô Lương nhanh chóng trở về phòng mình.
Cô không gọi cho Trì Cảnh, mà là quản lý của cô.
Quản lý cũng nghe điện thoại rất nhanh, hỏi cô ấy có chuyện gì, trong giọng nói đó còn chứa ẩn một chút ý cười.
Anh ta nói chuyện với phụ nữ chủ yếu như thế này.
Tô Lương nói rằng cô muốn từ chức, và kiếm cớ để nói rằng trong gia đình đã xảy ra chuyện và cô quá bận.
Người quản lý dường như cũng không ngạc nhiên, thành thật mà nói, anh ta không thể giữ được mọi người trong bộ phận của mình. Nhiều người chỉ đến và rời đi.
Chẳng hạn như Tô Lương đã ở công ty lâu năm.
Đương nhiên, giám đốc bộ phận vẫn muốn giữ cô ở lại. Và nói rằng cô nên giải quyết mọi việc ở nhà trước, công ty không vội, có thể cho cô nghỉ hai ngày.
Tô Lương nói: “Tôi không cần kỳ nghỉ. Tôi không biết sẽ giải quyết việc này trong bao lâu, nên tôi sẽ nói với anh trước. Ngày mai tôi sẽ đưa đơn từ chức. Xin anh chấp thuận nó. Để tôi xem bên chỗ công ty còn muốn tôi làm bao nhiêu việc nữa tôi sẽ bàn giao cho xong luôn ạ. “
Người quản lý chờ đợi và nói: “Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện với công ty. Tôi sẽ xem việc tuyển dụng có vấn đề gì không, và cố gắng cho cô đi sớm nhất có thể.”
Tô Lương nói lời cảm ơn, và sau đó liền cúp máy
Trên thực tế, cô hiểu rõ người quản lý của bọn họ, anh ta là một người rất nhỏ mọn.
Lúc trước có người xin từ chức, hôm sau liền cho người đó thu dọn rời đi.
Theo tuyên bố của chính anh ta, nếu như không muốn làm việc ở đây, thì anh ta sẽ không cho ở lại một ngày nào nữa.
Nghĩ rằng chắc cô cũng không cần nghĩ quá nhiều. Nếu như mọi thứ đều thuận lợi thì chắc ngày mai cô sẽ chính thức được nghỉ việc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...