Tô Lương vừa ăn xong cơm, bên kia Tô Mẫn và Tôn Triển cũng gần như đã nói chuyện xong.
Tôn Triển nhìn có vẻ trạng thái vẫn như cũ có chút bại hoại, Tô Lương nghĩ không rõ vì sao, cô cứ nghĩ ly hôn với Tô Mẫn, có lẽ Tôn Triển là rất vui mừng.
Nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ này của anh ta dường như có chút không quá giống với mình suy nghĩ.
Bên kia Tô Mẫn cũng đã ăn xong, sau khi lau tay chùi miệng, gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền.
Sau đó hai người đứng dậy còn bắt tay nhau.
Điều này thực sự khiến có Tô Lương hơi ngạc nhiên.
Tô Lương ở đây thanh toán xong, từ nhà hàng đi ra ngoài trước, đứng ở cửa nhà hàng đợi Tô Mẫn.
Nhìn xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy Tô Mẫn đang ở trong nhà hàng nói vài câu với Tôn Triển, sau đó cô mới đi ra.
Nhìn thấy Tô Lương đang đợi ở cửa, cô cũng không ngạc nhiên: “Đi thôi, ở đây cũng đã nói chuyện xong rồi, ngày mai chị cùng anh ta tìm thời gian đi đổi chứng nhận.”
Hai người bọn họ không nói cái gì phân chia tài sản, trong nhà ít đồ như vậy.
Tô Lương gật gật đầu, đưa tay ôm vai Tô Lương: “Chúc mừng chị, sắp khôi phục lại thân phận độc thân.”
Tô Mẫn miễn cưỡng mỉm cười, hai người cùng nhau gọi xe về nhà.
Bởi vì tầng dưới xảy ra chuyện trộm cướp đột nhập vào nhà, vậy nên trong chung cư có một chút hơi bàng hoàng, bảo vệ cửa chung cư ở đây đi vào đều phải kiểm tra.
Tô Mẫn nghĩ nghĩ liền nói: “Sau khi chị độc thân trở lại, chúng ta đổi một nơi ở khác đi, đổi một nơi tốt một chút, ở đây cũng quá dọa người rồi.”
Tô Lương nói được, cô cũng có chút sợ, hễ như người đột nhập cướp bóc kia lên trên tầng lầu, cô và Tô Mẫn cũng không biết như thế nào.
Hai người về đến nhà rửa mặt trước, Tô Lương lấy điện thoại ra ngồi ở ghế sofa lướt xem.
Trong điện thoại không có cái gì đáng xem, cô do dự một lúc, đặt điện thoại xuống, ngửa đầu dựa lưng vào ghế sofa.
Cô lại nhớ đến Trì Cảnh, Tô Lương không có bạn bè gì, cho dù làm việc nhiều năm như vậy với đồng nghiệp trong công ty qua lại cũng không gần gũi.
Tính đi tính lại cũng chỉ có Trì Cảnh qua lại với cô nhiều hơn một chút.
Cứ nghĩ như vậy cảm thấy khá là buồn cười.
Cô cảm thấy cuộc sống của mình trôi qua cũng khá đáng thương, đã đến tuổi này rồi, cảm giác gì cũng tích góp được, thậm chí ngay cả bạn bè cũng không có.
Trì Cảnh bên kia ở lại trong bệnh viện cùng với bà hai đến tối mới trở về nhà.
Bà không không càm ràm chuyện bảo anh tìm bạn gái kết hôn, mà chính là nói với anh buộc tội ông hai không quan tâm không chăm sóc mình.
Trì Cảnh giả vờ như không nghe thấy, ở bên cạnh không có biểu cảm gì.
Mãi cho đến cuối cùng bà hai nói mình mệt, thu dọn một chút rồi ngủ, anh mới đi ra khỏi bệnh viện.
Trì Cảnh lái xe về nhà, cảm thấy hơi mệt, không chỉ việc riêng khiến cho anh mệt mỏi, mà công việc cũng rất mệt.
Hôm nay ở công ty bận rộn cả ngày, trợ lý ra ngoài có chút việc, nói là muốn từ chức, khiến cho anh rất khó chịu.
Người trợ lý này ở bên cạnh anh cũng khá nhiều năm rồi, hai người hợp tác cũng xem như rất vui vẻ.
Hiện tại anh ta muốn từ chức, nếu đổi thành một người mới, Trì Cảnh lại phải rèn luyện đối phương một lần nữa, đây thực sự là một quá trình khá mài dũa tâm trí.
Sau khi anh rửa mặt xong, nằm ở trên giường mở mắt nhìn lên trần nhà, vốn dĩ chuyển ra ngoài anh cảm thấy tâm trạng của anh tốt hơn rất nhiều.
Nhưng bởi vì chuyện lại lại cảm thấy khá buồn bực.
Lăn qua lăn lại cho đến hơn nửa đêm mới ngủ được.
Cả đêm ngủ cũng không được tốt lắm, anh nằm mơ một số chuyện ngổn ngang.
Lúc ở trong bệnh viện, bà hai nói với anh một số lời tương đối chân thành, bà không có cuồng loạn giống như lúc trước.
Lần này bà thái độ bà nói chuyện thấm thía, nói vội như vậy là muốn để anh tìm bạn gái, cũng không phải tất cả đều là vì Cố Tư.
Bà làm mẹ rất hiểu rõ Trì Cảnh, cảm thấy tính tình này của Trì Cảnh, tìm bạn gái không phải chuyện dễ dàng gì.
Vậy nên chắc chắn là phải ra tay sớm, bà đặc biệt sợ cuộc sống sau này Trì Cảnh trải qua một mình.
Bà hai nói: “ Tính tình con từ lúc nhỏ hơi có chút lạnh lùng, nói chuyện với ai cũng không nhiều, mẹ hi vọng bên cạnh con có thể có một người, cùng con nói chuyện, lắng nghe con nói, cuộc sống như vậy trôi qua mới không có nhiều mệt mỏi.”
Cũng không biết có phải những lời này khiến cho Trì Cảnh hơi có chút xúc động hay không.
Anh ở trong mơ hoảng hốt mơ thấy cảnh tượng rất nhiều năm sau này của mình.
Anh vẫn rất cô đơn như cũ, bên cạnh không có người nào.
Bản thân Trì Cảnh không phải là một người đặc biệt đa sầu đa cảm, nhưng trong giấc mơ này anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sáng hôm sau tỉnh dậy trong mơ, anh cảm thấy lồng ngực ngẹn lại sự hoảng hốt.
Không thể nói là buồn hay không, tóm lại chính là trong lòng cảm thấy khó chịu, giống như trong tim ngẹn một cái gì đó, cả người đều không thông suốt.
Trì Cảnh không khẩu vị, ngay cả bữa sáng cũng khoing ăn, trực tiếp lái xe đến công ty.
Lúc anh đến, trong công ty không có người nào.
Trì Cảnh ngồi trong văn phòng, nhìn văn kiện đặt trên bàn làm việc, cũng không có tâm trạng xử lý văn kiện.
Anh tựa lưng vào ghế, giữa long mày hiện lên một chữ xuyên.
Cứ như vậy ngồi một lúc, thì cửa văn phòng bị đẩy ra.
Đi vào là người trợ lý thứ hai, nhìn thấy Trì Cảnh ngồi ở trong văn phòng, còn bị doạ giật mình: “Quản lý Trì sớm như vậy đã đến rồi à.”
Việc vệ sinh văn phòng của anh đều do trợ lý thứ hai này dọn dẹp, mỗi ngày đến sớm một chút giúp anh thu dọn.
Anh “ ừ” một tiếng, sau đó nói: “ Lão Đỗ bên kia có phải nói là hôm nay không thể đến đúng không?”
Trợ lý thứ hai gật đầu: “ Anh ta hôm nay hình như là về nhà xử lý việc nhà, tình trạng ba của anh Đỗ dường như không được tốt lắm, có lẽ là phải trở về chăm sóc mấy ngày.”
Trì Cảnh nói một câu đã biết, nghĩ nghĩ rồi lại nói: “ Công việc của anh ta, anh cố gắng tiếp nhận trước, anh chắc hẳn đã hiểu rõ rồi.”
Trợ lý thứ hai nói đã hiểu rõ, sau đó còn nói: “Tối hôm qua anh Đỗ đã nói chuyện với tôi, anh ấy cũng cảm thấy rất có lỗi, đột nhiên xảy ra chuyện, mang đến cho công ty một số rắc rối.”
Trì Cảnh không có biểu cảm gì đặc biệt: “Có gì hay đâu mà có lỗi, ai cũng đâu muốn xảy ra chuyện, nếu như anh có liên lạc với anh ta, bảo anh ta cứ thả lỏng, đừng nghĩ quá nhiều.”
Cũng chỉ nói như vậy, sau đó trợ lý thứ hai cúi đầu bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.
Văn phòng mỗi ngày đều quét dọn, cũng không quá nhiều bụi bẩn.
Đơn giản chỉ là vệ sinh trong thùng rác, sau đó lau bàn là gần như xong rồi.
Trước khi đi ra ngoài trợ lý thứ hai dừng lại, quay đầu nhìn Trì Cảnh.
Anh ta hỏi: “Có cần đưa thông tin tuyển dụng ra không, hôm qua anh Đỗ bảo chúng ta cố gắng thông báo tuyển dụng người mới vào, giống như anh ta không còn cơ hội trở lại.”
Trì Cảnh do dự một lúc rồi mới nói: “Cứ đợi một chút.”
Thực sự anh cũng không biết anh đang muốn chờ đợi cái gì.
Trợ lý thứ hai không nói gì thêm, xoay người đi ra ngoài.
Trì Cảnh ngưng một lúc rồi bắt đầu làm việc, hôm nay việc trong tay không phải đặc biệt nhiều, vậy nên cho dù là thiếu trợ lý, có lẽ là cũng sẽ không quá rắc rối.
Anh cắm đầu bận bịu một lúc, sau đó từ cửa sổ thủy tinh trong văn phòng nhìn thấy ông hai đến.
Nhưng ông hai đi rất nhanh, đợi anh đi đến, ông hai đã đi vào phòng họp.
Đoán chừng là có hội nghị sắp mở, Trì Cảnh cũng không vội vàng đi qua.
Đúng lúc anh xoay người trở về văn phòng, liền nghe được bên cạnh có người đang thảo luận: “Đúng vậy, tôi nói cho anh biết, nhưng khá là doạ người, bạn tôi ở chung cư kia, nhà ở bên cạnh cô ấy, nửa đêm bị người ta lẻn đi vào nhà, hai vợ chồng người ra đều có ở nhà, sau đó người đàn ông bởi vì bảo vệ người phụ nữ mà bị đâm bị thương, hình như là vết thương rất nghiêm trọng, bạn của tôi bị dọa sợ liền nhanh chóng chuyển nhà đi.”
Nói xong cô ta còn chậc chậc mấy cái: “Hình như rất nhiều người trong chung cư đều dọn đi, tất cả đều bị dọa sợ, thứ chuyện này không phải là nói đùa được, thật sự gặp phải, ngay cả đường lui cũng không còn nữa.”
Động tác Trì Cảnh ngay lập tức dừng lại, thu lại thần sắc, nhớ lại một số chuyện khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...