Lúc Hứa Thanh Du đang mơ mơ màng màng ngủ thì bị đánh thức, nói là xuống dưới lầu ăn cơm.
Cô ngủ không được dễ chịu lắm, đổi giường nên luôn cảm thấy có chút không mấy thích ứng.
Cô ngồi dậy đi theo người làm xuống lầu, phòng ăn bên kia người đều đã đến đủ.
Ánh mắt quét qua một vòng, cô không nhìn thấy Ninh Tôn, cũng thật ngạc nhiên
Cố Tư bên kia hẳn là thấy rõ biểu cảm của Hứa Thanh Du, cô mở miệng cười, “A Tôn ở trong sân, cô muốn đi qua nhìn một chút không?”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng, lại quay người từ phòng khách đi ra ngoài.
Đi tới cửa liền nhìn thấy Ninh Tôn, Ninh Tôn đứng ở trong sân ôm đứa bé trong lòng.
Chỉ vừa liếc mắt, Hứa Thanh Du liền có thể thấy rõ ràng, đó là đứa bé nhà Cố Tư.
Nhóc con đặc biệt có tinh thần, khua tay đá chân trong lòng Ninh Tôn.
Ninh Tôn rõ ràng là có chút không biết nên làm sao cho phải, động tác của anh có chút vụng về, cơ thể có chút ngửa ra sau, phòng ngừa đứa bé chụp trúng.
Hứa Thanh Du vừa nhìn thấy màn này liền cười.
Cô cất bước đi về phía Ninh Tôn, “Vào ăn cơm đi.”
Ninh Tôn quay đầu nhìn qua, sau đó giống như thấy được cứu tinh nhân loại vậy, “Em qua đây, nhanh nhanh nhanh, cho em ôm.”
Hứa Thanh Du bước qua nhận lấy đứa bé, nhóc con lại nặng hơn rồi, có da có thịt hơn so với trước kia.
Cô tiến tới hôn lên mặt nhóc con hai cái.
Đứa bé liền cười khanh khách, lấy trán cọ lên mặt Hứa Thanh Du, thằng bé giống như là đang giỡn với Hứa Thanh Du.
Ninh Tôn nhìn thấy như thế cũng cười, anh là thật thích trẻ con, nhưng mà anh cũng thật sự không biết dỗ.
Hứa Thanh Du ôm đứa bé về tới phòng khách, bên kia Cố Tư nhanh chóng từ phòng ăn đi ra, “Đây đây đây, cô không cần ôm, cô bây giờ không thể dùng sức.”
Nói thế xong cô đỡ đứa bé qua.
Đứa bé nhìn thấy mẹ tất nhiên là đưa tay muốn mẹ ôm, đồng thời cười khanh khách lên trước.
Hứa Thanh Du nói, “Không sao không sai, tôi hiện tại vẫn ổn, không khác mấy so với bình thường.”
Cố Tư vẫn là căn dặn cô, “Vẫn là phải chú ý một chút, gần đây đừng có làm động tác gì mạnh quá.”
Cô sau đó gọi Ninh Tôn cùng Hứa Thanh Du, “Mau tới đây ăn cơm đi.”
Ba người tiến phòng ăn mới nhìn thấy đứa bé nhà Lương Ninh Như đang được cô tư nhà họ Chương ôm.
Đứa bé của nhà cô ấy này còn quá nhỏ, không biết nên quậy chung, liền trừng mắt nhìn khắp bốn phía.
Đứa bé nhà Cố Tư thì khác, trông thấy bàn ăn rất kích động, uốn éo người muốn trèo lên trên.
Cố Tư có chút chịu không được bé, “Nhóc con này biết bàn ăn là chỗ chúng ta ăn cơm, lúc chúng tôi lúc ở nhà, mỗi lần ăn cơm nó đều muốn leo lên lấy đồ ăn.”
Trì Uyên ở bên cạnh đón lấy đứa bé, “Lớn lên cũng là một đứa ăn hàng, trông thấy bàn ăn còn mừng hơn thấy cha mẹ nữa.”
Nhóc con ô ô ngao ngao liền muốn trèo lên bàn, người làm đẩy nôi trẻ em tới, Trì Uyên trực tiếp đặt đứa bé vào.
Nhóc con có chút không muốn, uốn éo người muốn ngồi dậy.
Nhưng mà bé còn quá nhỏ, còn chưa biết tự ngồi dậy, cũng chỉ có thể ở bên trong sốt ruột
Sốt ruột lắm rồi, bé sẽ còn lớn tiếng hô hai tiếng ngao ngao, Hứa Thanh Du ở bên cạnh thật sự là không nhịn được cười.
Đứa bé nhà Lương Ninh Như trừng mắt, rõ ràng là cái gì cũng không hiểu.
Cố Tư đảo mắt nhìn một chút đứa bé nhà Lương Ninh Như, “Tôi vẫn thích lớn tầm này thôi, đói thì ăn ăn no liền ngủ, thỉnh thoảng trừng mắt chơi một hồi, căn bản không cần lo lắng mấy.”
Lương Ninh Như đúng lúc tương phản so với cô, “Tôi cảm thấy lớn như bé nhà cô mới đáng yêu, có tình cách của mình, cũng có ý muốn của mình, tôi còn hi vọng bé nhà chúng tôi lớn nhanh một chút.
Cố Tư chẹp chẹp miệng, lắc đầu, “Chờ đến lúc lớn cỡ này, cô mới thấy phiền.”
Cũng chỉ nói nhiêu đó, sau đó mọi người bắt đầu ăn cơm.
Hôm nay người tương đối nhiều, vợ chồng bốn chị em nhà họ Chương cộng thêm trẻ con, còn có hai nhà Trì Uyên cùng Ninh Tôn, ngồi đầy hết cả phòng ăn. 1 Khẩu vị của Hứa Thanh Du không tốt mấy, cũng chỉ cười hihi haha có chút phân tâm.
Cô ăn một chút liền buông đũa xuống, sau đó nhìn đứa bé nhà Cố Tư đang nằm trong nôi giãy giụa.
Mong muốn của nhóc con không được thoả mãn, ngược lại cũng không khóc, liền nằm trong nôi tự mình giãy giụa.
Có lúc mọi người vừa nói xong một câu chuyện, im ắng lại thì tiếng kêu của bé đặc biệt rõ ràng.
Thật quá đáng yêu, Hứa Thanh Du cảm thấy mình có chút chịu không nổi.
Cho nên cô đứng dậy trước, “Mọi người ăn trước đi, tôi mang bé đi ra ngoài chơi một chút.”
Ninh Tôn nhìn cô, “Em ăn no chưa? Chỉ ăn có một chút thế.”
Hứa Thanh Du thở dài một hơi, “Cười cười nói nói thế, cảm thấy cũng không phải rất đói.”
Lương Ninh Như ngược lại có thể hiểu được cảm giác hiện tại của cô, “Mang thai chính là như vậy, lát nữa tôi phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn, ăn ít nhưng ăn nhiều bữa, một hồi lại ăn đệm thêm một chút.”
Hứa Thanh Du nói được, sau đó bước qua đẩy nôi của đứa bé nhà Cố Tư đi ra.
Đứa bé nhà Lương Ninh Như kia đã sớm ngủ thiếp đi, ngủ đặc biệt ngon.
Hứa Thanh Du lại ôm đứa bé từ nôi sang xe nôi, sau đó đẩy bé ra vườn tắm nắng.
Ra khỏi phòng khách, có thể màu sắc trong sân nhiều hơn một chút, nhóc conr õ ràng càng kích động hơn, khua tay nhỏ, đạp chân nhỏ, miệng cũng không nhàn rỗi
Hứa Thanh Du cảm thấy đúng lúc có hứng, vừa đẩy vừa ngâm nga hát.
Sân của dinh thự nhà họ Chương rất lớn, sân sau còn có một vườn hoa rất lớn.
Hứa Thanh Du đẩy xe nôi, chậm rãi ung dung bước đi, nhóc con ở bên trong cũng nghe thấy tiếng hát của cô, y y a a hát theo không ngừng.
Loại cảm giác này thật sự quá tốt đẹp, Hứa Thanh Du mơ hồ ngỡ như là mình nhìn thấy được cuộc sống của mười tháng sau.
Ninh Tôn bên kia đợi không bao liền đi qua, hẳn là không yên tâm cô.
Kết quả đi đến cách đó không xa liền nhìn thấy Hứa Thanh Du đẩy xe nôi ngâm nga hát, Ninh Tôn dừng chân lại.
Anh đứng tại chỗ nhìn, trên mặt Hứa Thanh Du mang theo ý cười, thỉnh thoảng còn cùng đứa nhỏ nói vài câu
Cảnh tượng này quả thực quá đẹp đẽ, khiến anh cũng có chút không đành lòng phá hỏng.
Hứa Thanh Du đẩy đứa bé đi dạo một vòng, lúc xoay người lại, mới nhìn thấy Ninh Tôn.
Cô nở nụ cười, đẩy xe nôi hướng về phía Ninh Tôn, “Sao anh ra đây nhanh thế?”
Ninh Tôn nói, “Chủ yếu là không yên tâm em.”
Đi đến trước mặt, nhóc con thấy Ninh Tôn, lại bắt đầu đạp chân nhỏ kêu a a.
Cho dù là đứa bé nhỏ như thế, nhưng bởi vì bé biểu hiện quá rõ ràng, Hứa Thanh Du cũng nhìn ra ý tứ của bé, “Chỉ là muốn để anh ôm.”
Ninh Tôn gật đầu, “Anh cũng cảm thấy thế, em xem đứa bé này sao lại thông minh như vậy, nó nhìn thấy anh liền biết đòi anh ôm.”
Nói thế xong anh cũng cúi người xuống, ôm đứa bé từ trong xe nôi ra.
Động tác của ạnh vẫn vụng về như cũ, tay cũng không biết nên đỡ chỗ nào của đứa bé cho tốt.
Hứa Thanh Du bước qua giúp anh chỉnh động tác một chút, để anh hơi dễ chịu một chút, sau đó quay người, “Đi thôi, đi dạo tiếp.”
Nhóc con nằm trong lòng Ninh Tôn, lần này ngoan ngoãn hơn, xoay đầu nhìn khắp nơi.
Ninh Tôn cũng liền ôm đứa bé cùng Hứa Thanh Du đi dạo quanh trong vườn hoa sân sau.
Anh hỏi Hứa Thanh Du có ăn no chưa, lát nữa có muốn ăn gì không, còn có hồi nãy ngủ thế nào.
Vấn đề Ninh Tôn hỏi quá mức linh tinh, làm Hứa Thanh Du cũng không biết nên bắt đầu trả lời từ câu nào thì tốt.
Qua một lát sau, cô thở dài một hơi, “Anh không cần lo lắng cho em như thế, thật ra em cũng còn ổn, em lớn như này rồi, sao lại không biết chăm sóc chính mình?”
Nói đến đây cô lại nói đùa, “Anh nghĩ lúc trước xem, anh cũng là em chăm sóc, em làm sao lại không biết chăm sóc chính mình?”.
Ninh Tôn ra dáng gật đầu, “Hình như nói cũng phải, lúc trước mọi chuyện trong nhà đều do em làm.”
Anh dừng bước, Hứa Thanh Du ở bên cạnh cũng ngừng theo, sau đó Ninh Tôn ghé người lại gần, hôn một cái lên mặt Hứa Thanh Du.
Đứa bé trừng mắt nhìn hai người bọn họ, đoán chừng là không biết chuyện gì.
Nhưng mà một lát sau thấy Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn cùng lúc nhìn nó, nó lại toét miệng cười.
Ninh Tôn cảm khái nói, “Hi vọng nhóc con nhà chúng ta sau này cũng đáng yêu như thế.”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng, “Nhất định sẽ mà.”
Cho dù đứa bé sinh ra thế nào cũng đều đáng yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...