Buổi tối Ninh Tôn trở về có chút muộn, Hứa Thanh Du ngủ rồi anh mới trở về.
Hứa Thanh Du vì luôn nhớ đến anh, nên ngủ không hề an ổn, đợi Ninh Tôn tiến vào trong chăn, cô lập tức tỉnh lại.
Ninh Tôn có lẽ là sau khi tắm rồi, người còn mang theo hơi nước, Hứa Thanh Du chìa tay tiếp cận anh, “Anh vì sao giờ mới về?”
Ninh Tôn sửng sốt, có lẽ là không nghĩ đến cô vẫn thức, “Anh đánh thức em rồi à?”
“Không có.”
Hứa Thanh Du vẫn như cũ nhắm mắt, “Anh không về em ngủ không yên.”
Ninh Tôn cười, vươn tay sờ đầu cô, “Công việc tạm thời hơi nhiều, nên là cần nhiều thời gian hơn trước, trước đó anh không gửi tin nhắn cho em để em sớm nghỉ ngơi.”
Hứa Thanh Du mơ mơ hồ hồ ừm một tiếng, “Nhưng anh không về, em không yên tâm.”
Ninh Tôn cười, kéo chăn qua đắp cho hai người, “Lớn như vậy rồi, còn không yên tâm cái gì.”
Hứa Thanh Du đã đến lúc này, vẫn không quên trêu chọc, “Chủ yếu là sợ anh bỏ trốn cùng người khác.”
Ninh Tôn kỳ thực không thể chịu được hôn cô, “Em và con đều ở đây, anh có thể cùng ai bỏ trốn?”
Anh nói như vậy, trái tim Hứa Thanh Du ấm áp lên.
Cô ở trong ngực Ninh Tôn tìm một tư thế thoải mái, sau đó im lặng nhắm mắt.
Ninh Tôn cũng có chút mệt rồi, anh cũng không nghĩ đến có thể nói chuyện lâu như này, căn bản vì cùng chị ba nhà họ Chương tìm ra những điểm mấu chốt nói chuyện không nhiều, ai biết càng nói càng nhiều.
Anh ấy và chị ba nhà họ Chương đều là người rất thẳng thắn, không có tốn thời gian nói chuyện loạn thất bát tao, nhưng vẫn là làm lỡ nhiều thời gian như vậy.
Ninh Tôn thở dài, nhắm mắt lại không qua một lúc cũng ngủ rồi.
Đêm nay ngủ rất an ổn, rất yên tĩnh, ngày thứ hai lúc tỉnh lại không còn sớm.
Ninh Tôn tranh thủ xoay người xuống giường, Hứa Thanh Du vẫn còn ngủ, anh đi đánh răng rửa mặt trước.
Đợi lúc từ nhà vệ sinh đi ra, Hứa Thanh Du bên kia cũng tỉnh rồi, ngồi trên giường nheo mắt.
Ninh Tôn cầm khăn mặt đi qua, lau mặt cho cô, “Em tỉnh rồi, vậy đứng dậy đi đánh răng rửa mặt đi, anh vẫn muốn lau mặt cho em, để em có tinh thần.”
Hứa Thanh Du mơ mơ hồ hồ xuống giường, “Chương Tự Chi bên kia nói thế nào, sáng sớm có đến nhà anh ấy không?”
Có lẽ không cần sớm như vậy, Ninh Tôn nghĩ rồi nói, “Chúng ta ăn sáng xong mới xem, đi quá sớm rồi, bọn họ bên kiavẫn chưa chuẩn bị tốt, đoán chừng sẽ rất bận rộn.”
Hứa Thanh Du ân một tiếng, cả người lười biếng.
Ninh Tôn ở cửa nhà vệ sinh đứng đợi cô, đợi cô chỉnh đốn tốt, anh mang Hứa Thanh Du xuống lầu ăn sáng.
Khách mời bên trong khách sạn không nhiều, người trong phòng ăn cũng không nhiều, bọn họ tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, Ninh Tôn gọi món để ăn.
Hứa Thanh Du dựa vào lưng ghế vẫn còn hơi buồn ngủ, rõ ràng hôm qua ngủ lâu như vậy, nhưng cảm giác như không thể dậy được. . Xin ủng hộ chúng 𝙩ôi 𝙩ại -- TRuMT R𝐔𝘠𝙚𝙉.vn --
Ninh Tôn nhìn cô ấy như vậy rất đau lòng, “Nếu không ăn sáng xong em đi lên ngủ một giấc, Chương Tự Chi bên kia chuẩn bị tốt rồi anh gọi em.”
Hứa Thanh Du lắc đầu, “Không cần, đoán chừng ngủ cũng ngủ không yên, một lát nữa ăn sáng chậm một chút là được.”
Ninh Tôn không khuyên nữa, đợi đồ ăn mang ra hai người bắt đầu ăn.
Đừng nhìn Hứa Thanh Du mơ mơ hồ hồ như không tỉnh, nhưng cơm thực sự ăn không ít.
Ninh Tôn nhìn cô thì rất muốn cười, cho dù cô cái gì đều không nói, cho dù cô bình thường ăn cơm, nhưng Ninh Tôn nhìn cô nhịn không được muốn nhếch khóe miệng cười.
Hứa Thanh Du cũng phát hiện Ninh Tôn luôn nhìn cô cười, đột nhiên không biết cười cái gì, nhưng cô vẫn dừng lại, “Hảo hảo ăn cơm của anh đi, nhìn em làm cái gì?”
Ninh Tôn nói, “Hình như nhìn thấy con gái chúng ta sau này giống như này.”
Hứa Thanh Du nhìn anh hơi quở trách, “Vạn nhất là con trai thì sao?”
“Anh không muốn con trai.”
Ninh Tôn nói, “Vẫn cảm thấy con gái thân thiết hơn nhiều.”
Hứa Thanh Du không nói được gì, con trai con gái cô ấy đều thích.
Hai người ăn xong cơm lại quay về phòng ngồi một lát, Chương Tự Chi gọi điện thoại tới.
Anh ấy nói mình đã cử tài xế đến đón rồi, để Ninh Tôn và Hứa Thanh Du chuẩn bị một chút, Ninh Tôn cũng hỏi anh ấy, nhà cũ bên kia không phải đều chuẩn bị tốt rồi sao.
Chương Tự Chi haha cười, sau đó nói, “Đồ của hoàng tử con trai tôi đều mặc rồi, đợi cùng hai người gặp mặt.”
Âm thanh bên đó hơi ồn, có lẽ là đã có nhiều người đến rồi.
Ninh Tôn nói được, sau đó cúp điện thoại, anh cùng Hứa Thanh Du đợi vài phút trước khi xuống lầu.
Không đợi một lúc ở đại sảnh khách sạn, xe của Chương Tự Chi cũng đến rồi.
Tài xế có lẽ là nhận ra Ninh Tôn, nhìn thấy anh đã nhanh chóng hạ cửa kính xe và ra hiệu cho Ninh Tôn.
Ninh Tôn mang theo Hứa Thanh Du đi qua, sau khi lên xe tài xế nói trước, “Cậu chủ cho tôi hỏi hai người ăn chưa, nếu như chưa ăn trước đưa hai người đi ăn sáng.”
Ninh Tôn cười, “Chúng tôi đều ăn qua rồi, đều mấy giờ rồi, không ăn không chịu được.”
Tài xế cũng mỉm cười nói, “Cậu chủ còn nghĩ hai người hôm nay sẽ dậy muộn cơ, vậy nếu đã ăn rồi, chúng ta đến thẳng nhà cổ.”
Ninh Tôn gật đầu nói được.
Chiếc xe đi thẳng về phía nhà cổ nhà họ Chương.
Hứa Thanh Du dựa vào cửa sổ xe nhìn bên ngoài, cơn buồn ngủ ban nãy giờ hết rồi.
Cơn buồn ngủ, nói đến là đến, thì cũng đi mau.
Giữa chừng cô nghĩ đến Trang Lệ Nhã, khi đó cô và mẹ Ninh đã bí mật đến nhà cũ của họ Ninh, muốn nhìn thấy Trang Lệ Nhã.
Kết quả cuối cùng thật sự không nhìn thấy, ngược lại đã xem đoạn video tình huống của bà ta.
Nhà cũ Ninh gia không biết giờ ra sao, nghe nói bị Ninh Tú bán rồi, hiện tại cũng không biết có người khác vào sống không.
Có những thứ không thể nhìn lại, bởi vì nhìn lại thì phát hiện phần lớn đều thay đổi hoàn toàn rồi.
Cho đến khi dừng xe trước nhà cũ Chương gia, Hứa Thanh Du mới định thần lại.
Nhà cũ Chương gia rất náo nhiệt, cũng trang trí rất vui mừng, ở cửa treo đèn lồng đỏ, còn có bóng bay màu đỏ.
Ngồi trên xe, bọn họ nghe thấy tiếng ồn ào trong sân.
Tài xế ấn còi, cửa lớn nhà cổ từ từ mở ra, sau đó xe tiến vào.
Hứa Thanh Du nhoài về phía cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, bên trong sân nhà cổ đã có rất nhiều người, cô nhìn thấy Cố Tư nhìn thấy Trì Uyên.
Hai người kia ôm lấy con đi qua, Lương Ninh Như cũng ôm con, cô ấy và Cố Tư đứng cùng nhau, có thể là giới thiệu hai đứa nhỏ làm quen với nhau.
Hứa Thanh Du đợi xe dừng lại mới từ từ đi xuống, Ninh Tôn nhanh chóng đi qua nắm tay cô.
Chương Tự Chi một thân âu phục màu mực, thoạt nhìn đặc biệt trang trọng.
Nhìn thấy Ninh Tôn qua, Chương Tự Chi haha mỉm cười đi về phía bên này, “Đến đến đến, A Tôn cũng đến rồi.”
Cố Tư và Lương Ninh Như nhìn thấy Hứa Thanh Du đi qua, nhanh chóng bế hài tử đến chỗ cô, “Tiểu Du cũng tới rồi, nhanh đến đây, bên này có ghế, ngồi đi đừng đứng.”
Hứa Thanh Du cười nói, “Không sao a, tôi mỗi ngày không nằm chính là ngồi, đứng một chút vận động vận động.”
Sau đó cô tiến đến bên cạch Lương Ninh Như, nhìn đứa nhỏ nhà bọn họ.
Tiểu gia hỏa nuôi rất tốt, trắng mềm mềm, lúc đó có lẽ là vì nhiều người, bé đặc biệt tinh thần, mắt mở to long lanh nước, nhìn xung quanh.
Đầy tháng đứa trẻ vẫn có chút non nớt, chẳng qua mang theo sự đáng yêu đầy mùi sữa.
Hứa Thanh Du thích không được, vô thức đưa tay chạm lên bụng, cô sau này cũng có con, có lẽ cũng đáng yêu như vậy.
Tiểu hài tử thực sự rất đáng yêu, không có biểu cảm gì, nhìn đều khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...