Hứa Thanh Du ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, rồi mới tới công ty.
Đúng như cô dự đoán trước đó, sau khi đến công ty, những người đó dù trước mặt cô không nói gì, nhưng sau lưng lại hướng về phía cô chỉ chỉ chỏ chỏ.
Cô biết nguyên nhân vì sao, dường như uy tín của cô trong mắt những người này lại tăng lên rồi.
Cũng không biết đến tột cùng là tốt hay xấu.
Hôm nay Quách Châu giao đơn đặt hàng cho cô, Hứa Thanh Du bận rộn cả buổi sáng, chờ buổi trưa tan làm mới rời khỏi công ty, cô đã nhìn thấy Tống Kình Vũ.
Tống Kình Vũ và Ninh Tôn đang đứng cùng nhau, nhìn hai người có lẽ đang nói chuyện trên trời dưới đất, bầu không khí cũng khá tốt thì phải.
Ít nhất hai người đều đang nở nụ cười trên môi.
Hứa Thanh Du chậm rãi đi qua, nắm lấy cánh tay Ninh Tôn, “Anh Tống, anh tới rồi.”
Tống Kình Vũ quay đầu nhìn cô, vẻ mặt ôn nhu, “Buổi sáng tôi đi gặp khách hàng, thuận tiện đi ngang qua đây, vừa nhìn thấy Ninh Tôn liền dừng lại nói chuyện phiếm.”
Hứa Thanh Du gật gật đầu, thấp giọng nói: “Cô giáo Viên từ chức, có phải anh là người đứng sau nhờ đến các mối quan hệ không?”
Tống Kình Vũ cười, “Cô ta từ chức chắc chắn vì cô ta không thể tự mình ở lại được nữa.”
Hứa Thanh Du mím môi, đợi mấy giây sau mới gật đầu, không nói gì nữa.
Tống Kình Vũ không nói chuyện với bọn họ quá lâu, Hứa Thanh Du tan làm đi ra ngoài, Tống Kình Vũ chào hỏi rồi cũng rời đi.
Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn lên xe, Ninh Tôn liền nói, “Tự Chi gọi điện thoại tới cho anh, nói con trai anh ấy có sắp tổ chức tiệc đầy tháng, nên lúc đó chúng ta xin nghỉ rồi trở về tham dự.”
Hứa Thanh Du nói: “ Chúng ta sẽ trở về, anh ấy có nói thời gian diễn ra buổi tiệc là khi nào không?”
Ninh Tôn nói, “Tổ chức vào ngày đầy tháng luôn, thời gian như thế tương đối hợp lý, thứ sáu chúng ta sẽ trở về, thứ Bảy tham dự tiệc đầy tháng, Chủ Nhật trở lại, em không cần phải xin phép nghỉ làm.”
Như vậy Hứa Thanh Du yên tâm, cô luôn rất ngại khi phải xin phép nghỉ.
Hai người trở về nhà, mua đồ ăn sẵn từ dưới lầu đem lên, Hứa Thanh Du hiện tại mang mang thai, không có cách nào xuống bếp được, nguyên nhân chủ yếu là mùi dầu khói, mỗi lần ngửi là khiến cô buồn nôn khó chịu.
Ăn cơm xong, cô lên giường đi ngủ một giấc.
Chờ đến giờ, đồng hồ báo thức vang lên, Hứa Thanh Du ngồi dậy.
Ninh Tôn ngồi ở bên cạnh nói: “Mẹ anh nói tối nay sẽ ăn cơm ở bên ngoài, hẹn hai chúng ta cùng tới đó, chắc là muốn giới thiệu chúng ta với người đàn ông kia.”
Hứa Thanh Du mơ mơ màng màng, nhưng vừa nghe được những lời này lập tức có sinh khí, “Nhanh như vậy, hôm qua em còn vừa nói chuyện với mẹ xong, hôm nay mẹ đã nghĩ thông suốt rồi.”
Ninh Tôn gật gật đầu, “Mẹ còn gửi cả ảnh cho anh nữa.”
Nói xong anh còn bật màn hình điện thoại đưa cho Hứa Thanh Du nhìn, Hứa Thanh Du nghiêng người nhìn một cái.
Bức ảnh được gửi qua là ảnh tự sướng của mẹ Ninh và một người đàn ông ở gần nhau, mẹ Ninh biểu cảm khuôn mặt còn có chút ngại ngùng.
Người đàn ông kia Hứa Thanh Du không nhận ra, chắc là chưa từng gặp qua.
Người đàn ông tuổi tác có hơi lớn, nhưng nhìn qua thì có thể thấy là người biết điều trung thực.
Hứa Thanh Du thu hồi tầm mắt, ồ một tiếng, rồi đứng dậy đi rửa mặt.
Ninh Tôn cũng đã thu dọn xong, đợi Hứa Thanh Du thu dọn một chút, hai người liền đi ra ngoài.
Trên đường đi, Ninh Tôn nói: “Lần này trở về tham dự đầy tháng của con Tự Chi, anh sẽ cùng cô Ba nói chuyện công việc, nếu như đàm phán thành công, thì rất nhanh sẽ phải bắt tay vào chuẩn bị.”
Hứa Thanh Du trừng mắt nhìn, nghĩ một hồi mới gật đầu, “Được.”
Ninh Tôn quay đầu nhìn cô, “Em cũng không hỏi anh khi nào thì bắt đầu làm việc, và làm việc ở nơi nào sao?
Hứa Thanh Du cười, “Em tin tưởng anh có thể sắp xếp tốt những việc này, em cũng không quá lo lắng về những việc này lắm.”
Ninh Tôn gật gật đầu, “Nói có lý.”
Xe đi thẳng đến công ty, Hứa Thanh Du buổi chiều cũng không bận rộn lắm, cũng chỉ ở khu cắt may sửa sang lại.
Thực ra công việc cũng không có thay đổi gì lớn, nhưng Hứa Thanh Du bỗng tràn đầy nhiệt huyết.
Cuộc sống càng ngày càng tốt, người đáng ghét và những chuyện đáng ghét cũng dần dần rời khỏi cuộc sống của cô, cho dù không có phát sinh thêm chuyện gì tốt, nhưng cô cũng cảm thấy thỏa mãn khi mỗi ngày trôi qua như vậy.
Bận rộn cả một buổi chiều, sau khi tan làm cô theo Ninh Tôn đi đến nhà hàng.
Cửa phòng riêng vừa mở ra, Hứa Thanh Du nhìn thấy mẹ Ninh cùng một người đàn ông đang ngồi bên cạnh bàn ăn, hai người đang nói đùa.
Mẹ Ninh quay đầu nhìn người đàn ông kia, người đàn ông kia chỉ chăm chăm nhìn ly nước trước mặt nhưng rõ ràng là đang rất chăm chú nghe mẹ Ninh nói.
Ninh Tôn chào hỏi hai người trước, khi mẹ Ninh quay đầu nhìn sang, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Người đàn ông đứng dậy nhìn Ninh Tôn, sau đó lại nhìn Hứa Thanh Du, gật đầu, “Hai người tới đây ngồi đi.”
Người đàn ông này không nói nhiều, thời điểm khi gọi món đều quay sang hỏi mẹ Ninh muốn ăn gì.
Hứa Thanh Du vốn dĩ muốn Ninh Tôn hỏi thăm một chút về những điều kiện cơ bản của người đàn ông này, nhưng sau đó lại suy nghĩ lại.
Điều kiện cơ bản của người đàn ông này chắc chắn mẹ Ninh biết rất rõ, nếu bà đã quyết định ở bên người đàn ông này, chắc hẳn là không có vấn đề gì quá lớn.
Bà đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi khi ở bên Ninh Bang, cô tin tưởng mẹ Ninh sẽ không đi theo con đường cũ.
Trên bàn ăn, mọi người đều nói về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, không nói chuyện công việc, cũng không nói về mối mối quan hệ giữa người đàn ông này với mẹ Ninh.
Hứa Thanh Du cũng không nói nhiều, cô chủ yếu ở bên cạnh lắng nghe.
Người đàn ông này dù sao cũng rất bình tĩnh, dù sao thì tuổi tác cũng có chút lớn, những gì ông ấy nói đều mang đầy kinh nghiệm sống mà ông ấy đã trải qua.
Mẹ Ninh hôm nay nói tương đối nhiều, bà nói gần gây gặp phải một số người và một số chuyện, một số không phải rất buồn cười, nhưng bà lại vừa nói vừa cười rất vui vẻ.
Người đàn ông bên cạnh nhếch miệng, cũng phối hợp mỉm cười một cái.
Từ quan điểm của Hứa Thanh Du, cô cảm thấy hai người họ rất xứng đôi vừa lứa.
Bầu không khí của bữa ăn này rất tốt, giống như là một bữa cơm nhà, chờ cơm nước xong xuôi, người đàn ông gọi người phục vụ đến thanh toán, trực tiếp đưa một tấm thẻ ra.
Hứa Thanh Du không biết tại sao lại nhớ tới lần trước cô cùng Ninh Tôn đi ăn tối, nhưng Tống Kình Vũ đã dùng thẻ để thanh toán hóa đơn.
Cô rất muốn cười, nhưng hôm đó Ninh Tôn thực sự rất tức giận.
Sau khi ăn xong, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn cũng định rời đi, nhưng thấy ý tứ của mẹ Ninh, bà còn có một cuộc hẹn nữa với người đàn ông này.
Vậy thì hai người họ sẽ không làm phiền nữa.
Tách nhau ra ở cửa khách sạn, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn vừa ngồi trong xe vừa nhìn mẹ Ninh và người đàn ông ở cửa từ gương chiếu hậu.
Không biết hai người nói gì, nhưng người đàn ông giơ tay vỗ nhẹ lên đầu mẹ Ninh, dáng vẻ giống như đang đối xử với một đứa trẻ.
Hứa Thanh Du chậc chậc chậc mấy lần, “Anh có nhìn thấy không, đây chính là dáng vẻ khi gặp phải đúng người đàn ông của cuộc đời mình.”
Ninh Huyền nghe nàng nói lời này, liền xoay người, giơ tay xoa đầu nàng, “Có phải em cũng muốn anh làm động tác như vậy?”
Hứa Thanh Du phì cười một tiếng, “Thôi đi, anh trở nên như vậy từ lúc nào thế?”
Ninh Tôn khởi động xe đưa Hứa Thanh Du về nhà. “Một lúc nữa anh sẽ tìm người hỏi rõ lai lịch của người đàn ông này, nhưng mà bữa cơm này anh cảm thấy mẹ anh và ông ta cũng khá hợp nhau.”
Hứa Thanh Du gật đầu, mẹ Ninh không còn là mẹ Ninh của ngày xưa, bà dường như đã trở thành một con người khác trước mặt nam nhân này.
Bà ấy nói chuyện giọng cũng ôn tồn nhỏ nhẹ hơn, một cái nhíu mày, cong cong khóe môi mỉm cười đều mang theo sự dịu dàng ôn nhu mà một người phụ nữ nên có.
Chắc chắn rằng, tình yêu có thể thay đổi hoàn toàn một con người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...