Hứa Thanh Du quay đầu nhìn Viên Sơ: “Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”
Vẻ mặt Viên Sơ nhìn có vẻ hơi xúc động: “Tôi chỉ là muốn hỏi cô, rốt cuộc khi nào cô và Ninh Tôn kết hôn, bây giờ không phải con cũng đã có rồi sao, hai người cũng nên kết hôn rồi chứ?”
Vẻ mặt Hứa Thanh Du không đổi, giọng điệu cũng không đổi: “Có liên quan gì đến cô?”
Bình thường mà nói đúng là không có liên quan gì đến Viên Sơ, nhưng tình huống hiện tại đã không còn bình thường nữa rồi.
Viên Sơ liếm môi: “Tôi thích Tống Kình Vũ, cô hẳn là cũng biết đi.”
Hứa Thanh Du lại nói: “Cô thích anh ấy thì liên quan gì đến tôi.”
“Hứa Thanh Du.” Viên Sơ lớn giọng nói. “Cô bớt làm bộ làm tịch với tôi đi, cô rõ ràng là cái gì cũng biết, cô cố ý có đúng hay không?”
Hứa Thanh Du cười giễu một tiếng, xoay người đi ra bên ngoài.
Viên Sơ hẳn là có hơi sốt ruột, cũng không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, cô ta đi lên kéo lấy cánh tay của Hứa Thanh Du: “Cô không được đi, câu vừa rồi tôi hỏi cô, cô nói rõ ràng cho rôi, hai người chắc là sắp kết hôn rồi đi? Hai người nhanh chóng kết hôn đi, lời tôi nói cô có nghe hay không?”
Lông mày Hứa Thanh Du nhíu lại, dùng sức hất cánh tay, nhưng không thể thoát ra khỏi sự kìm hãm của Viên Sơ: “Cô bỏ ra cho tôi.”
Viên Sơ vẫn còn nói: “Lời tôi nói cô có nghe hay không, cô rõ ràng đã mang đứa con của Ninh Tôn rồi, cô còn quyến rũ Tống Kình Vũ, cô vẫn làm cho anh ấy không thể buông bỏ cô, cô có thể diện hay không, Ninh Tôn có biết cô muốn cắm sừng anh ta hay không?”
Hứa Thanh Du không phải là người có tính tình xung động, nhưng vừa nghe Viên Sơ nói câu này, cô ta còn chưa phản ứng lại, đã cho cô ta một cái tát.
Cái tát này đánh rất mạnh, bốp một tiếng ở trên khuôn mặt của Viên Sơ, âm thanh kêu vang dội.
Ban đầu khu vực làm việc ở đây tan làm người đã rời đi gần hết rồi, nhưng cũng không phải không có người.
Có người nhìn thấy hai người các cô ở đây lôi lôi kéo kéo, đã đi về phía bên này.
Kết quả những người đó đâu có có thể nào nghĩ đến Hứa Thanh Du sẽ ra tay, cho Viên Sơ một cái tát, dọa cho tất cả đều dừng lại tại chỗ.
Hứa Thanh Du có chỗ dựa vững chắc như thế nào, cô cũng thật sự chỉ là một người học việc, thế nhưng Viên Sơ lại là nhà thiết kế.
Cô thấy mặt của Viên Sơ, còn phải gọi Viên Sơ một tiếng cô giáo, trực tiếp tát một cái như thế này, như thế nào cũng có chút không thể nào nói nổi.
Viên Sơ cũng bị cái tát của Hứa Thanh Du làm cho sững sờ, sự điên cuồng vừa rồi đều đã tan biến.
Cô ta trừng mắt với Hứa Thanh Du, Hứa Thanh Du chỉ lạnh mặt nói: “Nếu như cô còn nói hưu nói vượn thêm một câu, tiếp theo còn có cái tát đang chờ cô đấy.”
Viên Sơ chầm chậm nâng tay, sờ sờ khuôn mặt mình, đoán chừng là không ngờ Hứa Thanh Du có lá gan lớn đến như vậy.
Cô ta hít sâu vài hơi, dường như có vẻ lại sắp nổi bão: “Cô….”
Khuôn mặt Hứa Thanh Du lạnh lùng: “Cô cái gì mà cô, hôm nay chuyện này coi như là ồn ào đến tận chỗ Tổng giám đốc Giang, tôi cũng không sợ. Tôi nói cho cô biết Viên Sơ, đừng cho rằng cô có bác cả cô ở sau lưng chống đỡ thì thích làm gì thì làm, cùng lắm thì hôm nay chúng ta nói cho rõ ràng chuyện này, để cho tất cả mọi người đều đến đây nghe xem, xem xem cô giáo Viên rốt cuộc là loại người như thế nào, rốt cuộc suy nghĩ bẩn thỉu ra làm sao. Theo đuổi người ta không thành liền có các loại nghi ngờ người ở bên cạnh âm mưu phá hoại, người không cần thể diện là cô mới phải.”
Hứa Thanh Du nói một lèo không ngừng nghỉ, nói đến mức Viên Sơ sửng sốt một hồi.
Ban đầu Viên Sơ đã bị cái tát của cô đánh cho choáng váng đầu óc, bây giờ lại bị Hứa Thanh Du nói đến mơ hồ, trong thời gian ngắn cũng không tìm ra được lời nào để phản bác lại.
Hứa Thanh Du hừ một tiếng, người ở xung quanh cẩn thận đi lại gần chỗ này, muốn xem xem ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Giọng nói Hứa Thanh Du càng lớn: “Hôm nay nổi điên như vậy, có phải ngài Tống đã tỏ rõ ra từ chối cô rồi hay không? Cô lại không phải không biết anh ấy không thích cô, trước đây cô theo đuổi anh ấy bao nhiêu lần, anh ấy cũng không thèm để ý đến cô, chẳng lẽ một chút cô cũng không cảm nhận được hay sao? Tôi thật sự là khâm phục cô, tự mình giẫm đạp thể diện của chính mình dưới chân, cô nghi ngờ cái gì nào, nghi ngờ tôi và ngài Tống có vấn đề? Hay là chúng ta mời ngài Tống đến đây, xem xem anh ấy bởi vì người khác mới không vừa ý cô, hay là anh ấy căn bản không thèm để ý đến cô.”
Viên Sơ hít sâu vài hơi, lồng ngực nghẹn lại.
Cô thật sự là bị Hứa Thanh Du làm cho tức chết.
Người phụ nữ này bình thường không hé răng nửa lời, kết quả lúc này có thể nói như vậy, nói một lèo không dứt, nói đến mức cô ta cũng không biết nên từ câu nói nào để bắt đầu phản bác lại.
Chờ hơn nửa ngày, Viên Sơ mới gật gật đầu: “Được được, được rồi. Hứa Thanh Du cô lợi hại, cô lợi hại, tôi nói cho cô biết, chuyện này tôi nhớ kỹ rồi.”
“Cô nhớ kỹ càng tốt, tôi còn sợ cô không có trí nhớ, theo đuổi ngài Tống nhiều lần như vậy, người ta còn không ném cho cô một ánh mắt, lần sau cô còn vui tươi hớn hở vẫn tiếp cận anh ấy như cũ, tôi còn tưởng là cô là một người không có trí nhớ. Nếu như cô có thể đem chuyện ngày hôm nay ghi tạc trong lòng, tôi lại vô cùng vui mừng.”
Hứa Thanh Du một bước cũng không lùi.
Viên Sơ thậm chí còn muốn vỗ vỗ ngực mình, cô ta thật sự là đã xem thường người phụ nữ này, Hứa Thanh Du lại có thể thật sự dám, cô lại có thể dám ở trong công ty trực tiếp tát mình.
Viên Sơ cũng không phải là một người chịu thiệt, nếu như cái tát này là của người khác, cô ta cũng không thể nào nhẫn nhịn thế này.
Nhưng cái tát này lại là Hứa Thanh Du đánh, ban đầu cô ta có xúc động muốn giơ tay lên tát lại, chỉ là sau khi suy nghĩ, đã bị cô ta đè nén xuống.
Cô ta không thể, cô ta cũng không dám.
Vừa rồi cô ta quả thật là quá tức giận rồi, đã nói ra lời không nên nói, đây là một điểm sơ hở.
Còn có một điểm chính là Tống Kình Vũ, nếu như cô làm cho Hứa Thanh Du bị thương, Tống Kình Vũ và cô ta cũng không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.
Mặc dù tối hôm qua, Tống Kình Vũ đã từ chối cô ta rõ ràng, đã nói cho cô ta biết, hai người vĩnh viễn cũng không có khả năng.
Nhưng cô ta vẫn không muốn tin, chỉ cần hai người không vạch chuyện này ra, vậy thì không có cái gì là không có khả năng cả.
Tầm mắt Viên Sơ đi xuống, dừng lại ở trên bụng Hứa Thanh Du.
Còn có một điểm, cô ta không đánh cũng là sợ làm bụng Hứa Thanh Du bị thương.
Thật sự không phải cô ta có lòng lương thiện, mà là Hứa Thanh Du có đứa bé này, cô ta và Tống Kình Vũ mới triệt để không có khả năng.
Hứa Thanh Du thấy Viên Sơ không nói lời nào nữa, lườm cô ta rồi xoay người rời đi.
Viên Sơ vẫn đang xoa khuôn mặt của mình, đứng yên tại chỗ nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng của Hứa Thanh Du.
Qua một lúc lâu sự tức giận trong lòng cô ta không có chỗ nào phát tác, liền ngoảnh đầu nhìn sang những người xung quanh đang xem náo nhiệt: “Nhìn cái gì mà nhìn, sao các người rảnh rỗi như vậy hả, buổi chiều đều không có việc gì làm phải không?”
Mấy người ở xung quanh không dám chọc đến cô ta, mấy người này đều là người học việc, Viên Sơ là nhà thiết kế, thân phận đang đặt ở đây, mấy người bọn họ không có can đảm như Hứa Thanh Du.
Người xung quanh vội vàng rời đi.
Viên Sơ chờ cho tất cả mọi người rời đi hết, mới tức giận giậm chân mấy cái.
Hôm qua cô ta gần như là một đêm không ngủ, vốn muốn hôm nay đến đây nói rõ ràng với Hứa Thanh Du.
Kết quả thái độ của Hứa Thanh Du không lạnh không nóng, cô ta lại không giữ vững được cảm xúc của bản thân.
Thật sự là sai sót rồi, ăn một thiệt thòi lớn như vậy trong tay Hứa Thanh Du.
Mặt khác, Hứa Thanh Du xuống tầng, sau khi ra ngoài đã thấy xe của Ninh Tôn.
Cô bước nhanh đến, mở cửa lên xe.
Ninh Tôn ngạc nhiên: “Sao lại không vui vẻ vậy, còn tức giận như thế này, là ai chọc em?”
Hứa Thanh Du không thu hồi cảm xúc trên khuôn mặt, bộ dáng này quả là đã tức giận rồi.
Cô nghiêm mặt, giơ tay nhìn nhìn bàn tay của mình: “Vừa rồi mới cho Viên Sơ một cái tát.”
Ninh Tôn trừng mắt: “Vì sao, sao lại cho cô ta một cái tát, hai người các em đánh nhau hả?”
Nói xong anh vội vàng nhìn bụng Hứa Thanh Du: “Em không sao chứ? Em không bị thiệt thòi đấy chứ?”
Hứa Thanh Du hít sâu một hơi: “Em không sao, em chỉ đánh cô ta một cái, lại mắng cô ta vài câu, sau đó thì đi ra ngoài.”
Lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ ngẫm nghĩ lại, nếu như Viên Sơ liều mạng xông lên, phải cùng cô sống mái một phen, cô đúng thật là có hơi run.
Nếu như là lúc khác còn được, nhưng hiện tại dù sao cô cũng đang mang thai, không suy nghĩ cho mình cũng phải suy nghĩ cho đứa bé trong bụng.
Ninh Tôn xoay người lại, đối mặt với Hứa Thanh Du: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì cô giáo Quách?”
Hứa Thanh Du lắc lắc đầu, bỗng nhiên không biết nên nói với Ninh Tôn như thế nào.
Cô chậm rãi hít thở vài hơi: “Lái xe trước đã, buổi chiều em không đi làm, lát nữa em gọi điện nói chuyện cho Tổng giám đốc Giang.”
Sau đó cô lại bổ sung thêm một câu: “Anh đừng lo lắng, em không chịu thiệt một tí nào, về đến nhà em kể cho anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Xe cũng không thể cứ dừng mãi ở cửa công ty được, cuối cùng Ninh Tôn chỉ có thể lái xe rời đi, hai người một mạch về nhà.
Sau khi về đến nhà Hứa Thanh Du gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Giang trước.
Tổng giám đốc Giang không biết là nghe ai nói, đã mơ hồ biết được chuyện này.
Chẳng qua anh ta không biết chi tiết cụ thể, Hứa Thanh Du gọi điện đến, anh ta liền hỏi có chuyện gì xảy ra, hỏi hai người có phải là đánh nhau hay không?
Giọng điệu Hứa Thanh Du vẫn xem như là vô cùng bình tĩnh: “Không đánh nhau, cô ta không ra tay, là tôi tát cô ta thôi.”
Cô rất thành thật, sự việc là như thế nào chính là như thế ấy.
Tổng giám đốc Giang cũng tương đối tin tưởng nhân phẩm của cô: “Cô ta có phải là đã nói lời gì khó nghe không?”
Hứa Thanh Du vâng một tiếng, nói với Tổng giám đốc Giang chuyện ngày hôm nay của cô và Viên Sơ từ đầu đến cuối một lần.
Lúc kể lại những lời mà Viên Sơ nói, cô tức đến nghiến răng: “Tôi không biết cô ta và ngài Tống đã xảy ra chuyện gì, hôm nay cô ta liền đi đến chỉ trích tôi dụ dỗ ngài Tống, Tổng giám đốc Giang, cho dù là anh không vui, nhưng có lời này tôi khẳng định phải nói, lần sau còn có loại chuyện như vậy, tôi vẫn sẽ cho cô ta một cái tát.”
Một lúc lâu sau Tổng giám đốc Giang không nói lời nào, Hứa Thanh Du cũng không chịu thua: “Buổi chiều tôi sẽ không đến, đến rồi cũng không có tâm trạng, hơn nữa đến đó có lẽ đồng nghiệp cũng sẽ bàn luận đi bàn luận lại, chờ chuyện này tan đi một chút tôi lại đến công ty.”
Tổng giám đốc Giang ừ một tiếng: “Tôi biết chuyện này rồi, tôi gọi điện cho Tiểu Tống hỏi xem, chắc là anh ta đã nói cái gì đó với Viên Sơ, chỉ là không liên quan gì đến cô, cô ta nói như thế quả thật là không nên.”
Tổng giám đốc Giang giữa chừng dừng lại một lát, lại nói: “Cô đánh cũng đã đánh rồi, người bình thường khẳng định cũng không chịu nổi. Không sao, cô yên tâm ở nhà nghỉ ngơi đi, cô gái Viên Sơ này ấy à, tôi cũng không biết nên nói như thế nào, đến lúc đó tôi sẽ giải thích với bác cả của cô ta.”
Hứa Thanh Du nói một câu gây thêm phiền toái cho anh rồi, sau đó cúp điện thoại.
Ninh Tôn chờ cô nói chuyện điện thoại xong mới đi vào trong phòng, đi đến bên cạnh ôm lấy Hứa Thanh Du: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Hứa Thanh Du đúng là trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không phải quá khó chịu.
Hôm nay loại chuyện này cô cũng không xem là chịu thiệt, dù sao cái tát này cô thật sự là đã đánh ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...