Trì Uyên không giấu giếm: “Đây là vấn đề của con, không liên quan đến Cố Tư.”
Anh không phủ nhận.
Bà cụ cũng không hỏi đến cùng, “ừ” một tiếng rồi nói: “Hai đứa làm gì, con tự hiểu, chúng ta không xen vào nữa.”
Trì Uyên tựa vào sofa, thở dài, nếu là bình thường thì có thể anh sẽ đi an ủi bà Trì.
Nhưng bây giờ anh không có tâm trạng đó.
Anh nói: “Mai con sẽ sang chỗ Cố Tư xem thử, có thể sau này con sẽ ở đó, Cố Tư không thích ở đây nên chúng con không về đâu.”
Bà cụ Trì cũng hiểu, người có trí nhớ kém như bà Trì, chắc một khoảng thời gian sau sẽ quên sạch thôi.
Đúng là hai người không nên sống chung một nhà.
Bà cụ gật đầu: “Cũng được, cũng được,bên đó gần công ty, con cũng tiện hơn.”
Một lúc sau Trì Chúc cũng về.
Vốn dĩ hôm nay ông ta có buổi xã giao nhưng bà Trì cứ gọi điện thoại cho ông ta mãi, khóc lóc kể lể, than thở đủ kiểu.
Ông ta bị làm phiền, không còn cách nào khác, đành phải để ông hai đi thay mình.
Ông ta về xem thử chuyện gì thế này.
Bà cụ cạn lời với bà Trì.
Bà cụ nhìn Trì Chúc: “Con đó, vợ con thành ra như này là do con hết.”
Trì Chúc cười bất đắc dĩ: “Con lên lầu xem thử”
Trì Uyên nhìn Trì Chúc lên lầu, từ từ nói một câu: “Đúng là quan hệ giữa ba và mẹ làm người ta phải hâm mộ quá chừng.”
Trì Chúc rất cưng bà Trì.Bà Trì cũng tinh mắt.
Đừng nhìn bà ta lớn tuổi rồi, nhưng năng lực làm nũng không hề sụt giảm chút nào, còn nâng lên một tầm cao mới.
Trong nhà chuyện gì làm bà ta thấy khó chịu là than vãn, kể lể với Trì Chúc.
Trì Chúc không hề giận, nhường nhịn bà ta du dieu.
Nhiều năm trôi qua, có lẽ Trì Chúc cũng quen rồi.
Bà Trì thì càng quen thói.
Bà cụ suy nghĩ rồi nói: “Thật ra ban đầu ba mẹ con cũng không có tình cảm gì.”
Trì Uyên khựng lại, anh chưa bao giờ nghe ai kể chuyện của họ.
Có lẽ bà cụ Trì hơi xúc động nên hôm nay kể ra: “Lúc đầu, người ba con muốn cưới không phải mẹ con, nhà cô gái đó cũng trạc nhà ta, cũng được xem là môn đăng hộ đối, hai người gặp nhau, ba con rất hài lòng.”Kết quả thì sao, kết quả có một gia đình giàu hơn thích cô gái đó.
Nhà cô gái đó suy nghĩ, cuối cùng đồng ý kết hôn với nhà kia.
Đó là chuyện rất nhiều năm về trước rồi, lúc đó không có đính hôn, thấy được thì kết hôn thẳng luôn.
Người ta chưa cưới con, thích người khác, quay đầu lấy người khác, con cũng chẳng làm gì được.
Vì thế Trì Chúc đã hậm hức suốt một khoảng thời gian dài.
Sau đó ông cụ nhờ người giới thiệu Phương Kỳ.
Chắc hẳn lúc đó Trì Chúc không thích Phương Kỳ. ít nhất là sau khi gặp Phương Kỳ xong, thái độ không bằng trước kia.
Phương Kỳ thì cũng không thích Trì Chúc lắm, có thể là thấy điều kiện hai nhà khá hợp nhau nên thử xem.Sau đó kết hôn.
Sau khi kết hôn, đủ thứ chuyện vặt vãnh, hai người đã từng cãi nhau nhưng tính Trì Chúc khả điềm đạm.
Khả bao dung.
Thời gian dần trôi, bà cụ cũng nhận ra tình cảm hai người càng ngày càng ổn định.
Nói xong, bà cụ nhìn Trì Uyên: “Cho nên lúc trước con cưới Cố Tư, thật ra bà cũng nghĩ, buồn trước vui sau, con cũng sẽ giống ba mẹ con vậy, từ từ rồi hai người sẽ có tình cảm với nhau.”
Kết quả ông cụ mới mất được hơn một tháng, Trì Uyên ly hôn ngay.
Anh thật sự không thích Cố Tư.
Trì Uyên rũ mắt, không nói gì.
Bà cụ nói xong, cũng thấy hơi xúc động: “Con bé Cố Tư này, đúng là gia cảnh không ổn lắm, tính tình lúc trước cũng không được, yếu đuối quá, không thể bảo vệ gia đình được, nhưng lần này sau khi hai đứa ly hôn, bà thấy con bé cũng được.”
Có điều con bé khá giống Phương Kỳ, giỏi giang hơn chút.
Nhưng hôm nay, khi người làm muốn đi đỡ Phương Kỳ, Cố Tư trừng mắt như hận không thể ăn tươi nuốt sống.
Bỗng dưng bà cụ thấy hơi thích thích.
Nếu gia cảnh đứa nhỏ này ổn định hơn chút, được học hành nhiều hơn thì tốt biết mấy.
Trì Uyên không nói gì, nghe bà cụ than thở xong thì lên lầu.
Đi ngang qua phòng Cố Tư, anh đẩy cửa bước vào.
Trên giường rất lộn xộn, dấu vết tối qua vẫn còn đó.
Rượu vang mà anh tiện tay đặt lên cửa số vẫn còn đó.
Trì Uyên nhắm mắt, lại xoay người ra ngoài.
Trở lại phòng mình, anh tắm rửa trước rồi ra ngoài, sang chỗ bà Trì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...