Tô Lương lúc đầu còn giãy dụa, nhưng sau đó nghĩ Tô Mẫn chắc không đột nhiên đi vào đâu, cho nên dần dần cũng thôi không chống cự nữa.
Chỉ là trong lòng hai người đều biết, biết trong khoảng thời gian này, chính là khoảng thời gian ngọt ngào nhưng cũng dễ gây nên nhàm chán, cho nên hai người chỉ ôm hôn một chút cho đỡ thèm.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, thì bọn họ cũng không thể làm được.
Cuối cùng Trì Cảnh đè Tô Lương xuống giường, hôn Tô Lương không biết trời đất gì.
Trì Cảnh hơi thở dồn dập, vùi đầu vào xương quai xanh của Tô Lương, “Em thật sự có thể hành hạ chết anh.”
Tô Lương đưa tay xoa đầu Trì Cảnh, sờ sờ mái tóc mềm mại của anh, “Khi nào thì chúng ta đi tới nhà anh, buổi sáng hay buổi chiều?”
Ở lại chỗ này lâu hơn nữa, Trì Cảnh cảm thấy mình có thể xảy ra vấn đề mất, chỉ thấy nhưng không ăn được, đây thực sự khảo nghiệm đối với anh.
Vì vậy, anh nhanh chóng trở mình xuống giường, “Bây giờ đi, thời gian cũng không phải quá sớm.”
Tô Lương cũng hiểu ý của Trì Cảnh, xuống giường chỉnh sửa quần áo, chải lại tóc, “Chúng ta đi thôi.”
Hai người vừa đi ra khỏi phòng, tình cờ đụng phải Tô Mẫn vừa ngủ dậy cũng đang đi ra khỏi phòng.
Tô Mẫn vẫn còn đang ngáp, vừa nhìn thấy Trì Cảnh liền sững sờ tại chỗ.
Ánh mắt cô lưu lại trên người Trì Cảnh một lúc, sau đó chuyển hướng lên người Tô Lương.
Tô Lương chớp chớp mắt, “Em mua đồ ăn sáng cho chị, đã hâm nóng để ở trong phòng bếp ấy.”
Nói xong, cô khoác tay Trì Cảnh, “Chúng ta đi thôi.”
Trì Cảnh gật đầu với Tô Mẫn, rồi xoay người cùng Tô Lương đi ra ngoài.
Hai người bước ra ngoài, tay trái chuẩn bị đóng cửa, thì nghe thấy Tô Mẫn ôi một tiếng, “Anh Trì tới lúc nào thế, anh tới lúc nửa đêm sao?”
Tô Lương không nói gì, cô biết những lời này của Tô Mẫn là đang nói đùa.
Chờ cửa đóng lại, Trì Cảnh nắm tay Tô Lương đi về phía thang máy, không khỏi nở nụ cười, “Dáng vẻ vừa rồi của chị em trông thật buồn cười, giống như bị dọa cho hoảng sợ vậy.”
Tô Lương cũng cười, “Chị ấy chỉ nói đùa thôi.”
Chờ thang máy đi lên, hai người đi vào, Trì Cảnh còn nói, “Tầng này của hai người có còn phòng cho thuê không?”
Tô Lương ngay lập tức hiểu anh hỏi điều này là có ý gì, cô cau mày nói, “Anh dừng lại đi, đừng nghĩ tới những chuyện không đâu nữa.”
Trì Cảnh mỉm cười, giơ tay ôm Tô Lương vào lòng, “Anh cứ nghĩ anh chuyển nhà tới đây, em sẽ rất vui mừng chứ.”
Có vui mừng không?
Dường như cũng khá vui.
Tô Lương không nói gì, chỉ nhẹ giọng hừ một tiếng.
Hai người mua một ít quà ở bên ngoài, dù sao lần này cũng coi là tới nhà thăm hỏi chính thức, nên không thể đi tay không được.
Sau đó Trì Cảnh chở Tô Lương về nhà tổ họ Trì.
Mọi người ở nhà tổ đều biết hôm nay cô tới nên đã chuẩn bị kỹ càng.
Trì Cảnh mang theo Tô Lương đi lên lầu chính, gặp mặt bà cụ.
Bà cụ cười không khép được miệng, không ngừng nói tốt tốt tốt.
Tô Lương lần trước đến đây cũng không cảm thấy ngượng ngùng, lần này mặt lại đỏ bừng vì xấu hổ.
Trì Cảnh không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn khá đắc ý, kéo Tô Lương ngồi lên trên ghế sô pha cùng bà cụ nói chuyện phiếm.
Cố Tư ôm con từ bên ngoài bước vào, “Từ xa đã nghe được tiếng cười của mọi người, mọi người đang nói gì mà vui vẻ thế?”
Trì Cảnh quay đầu nhìn cô, “Đang tiếp tục nói chuyện về con của chị.”
Cố Tư ôm con tới gần, ngồi xuống ghế sô pha phía đối diện, “Đừng thấy tên tiểu tử này trông đáng yêu mà cưng chiều, thật sự rất mệt mỏi, nếu không tin thì hai người cũng tự mình sinh một đứa rồi biết.”
Cô nói thế, bà cụ ở bên cạnh cũng gật đầu rồi nói, “A Cảnh tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, con nhìn anh con xem cũng đã làm cha rồi, con cũng phải nắm bắt thời gian, tranh thủ chuẩn bị đi, đứa trẻ sinh ra hai đứa trẻ con còn có thể chơi chung với nhau, nếu tuổi tác chênh lệch quá lớn, thì lại không chơi với nhau được.”
Tô Lương ở bên cạnh không nói gì, cô cũng không hiểu làm thế nào mà lại chuyển sang chủ đề này rồi.
Ngược lại Trì Cảnh không trốn tránh vấn đề này, cười trả lời: “Cứ từ từ, từng bước một.”
Anh nắm tay Tô Lương nói, “Không sao đâu, đến lúc đó chúng ta sẽ sinh hai đứa, nếu con nhà Tiểu Tư chênh lệch tuổi tác quá lớn, không thể chơi cùng được, vậy chúng ta sẽ chơi với hai đứa nhỏ.”
Tô Lương liếc mắt nhìn anh, đề tài này Trì Cảnh nói càng ngày càng xa.
Bà cụ bật cười ha ha, rất hài lòng với câu trả lời này của anh, “Ha ha ha, con nói như vậy bà rất an tâm.”
Ở đây tán gẫu một lát, Trì Cảnh đưa Tô Lương sang nhà mình ở bên kia.
Bà Hai đã dọn dẹp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, cả người ăn mặc đẹp đẽ, trang điểm xinh đẹp, chỉ chờ cô tới.
Tô Lương ở bên nhà tổ họ Trì đã cảm thấy ngượng ngùng, giờ sang bên nhà bà Hai lại càng xấu hổ hơn.
Dù sao người mà cô phải gặp mặt là cha mẹ của Trì Cảnh.
Ông Hai dựa lưng vào ghế sô pha, trên mặt mang theo ý cười, “Tiểu Tô, thế mà đã tới nhà chúng ta rồi.”
Tô Lương mỉm cười chào hỏi mọi người, bà Hai nhanh chóng bảo cô ngồi xuống ghế, thái độ cực kỳ tốt.
Trì Cảnh và ông Hai hai người từ trước cho tới nay chưa từng thấy bà Hai đối xử với ai tốt như thế.
Thật sự sợ Trì Cảnh không cưới được vợ, có một cô gái bằng lòng đi theo anh, bà Hai liền vội vàng muốn bắt cóc đem cô trộm xuống thuyền kẻ cướp.
Bà Hai nhiệt tình như vậy, khiến cho Tô Lương càng thêm luống cuống, không biết làm thế nào.
Cô không biết phải ứng xử như thế nào với người lớn tuổi mà cô quen biết, cho nên giờ không biết nên dùng thái độ gì để đối đãi, cư xử với đối phương, không thể hiện ra rằng mình đang lấy lòng, nhưng cũng không đến nỗi qua mức lạnh lùng.
Trì Cảnh chắc cũng nhìn thấu được ý nghĩ của cô, cho nên trước đó anh nói với bà Hai, “”Mẹ, mẹ đừng làm như vậy, mẹ rất dễ làm cô ấy sợ đấy, mẹ như thế này đến con cũng sợ.”
Ông Hai cũng nhắc nhở bà Hai nên bình tĩnh hơn.
Bà Hai nở nụ cười, “Được được được, tôi kích động quá rồi, điều quan trọng là đứa đầu óc chậm chạp này của nhà chúng ta cuối cùng cũng có bạn gái rồi, tôi có chút không kiềm chế được.”
Bà kêu người giúp việc bưng trà lên, trên bàn có hoa quả và đồ ăn nhẹ, sau đó bà nói chuyện với Tô Lương, hỏi Tô Lương về gia đình của cô ấy.
Tô Lương không có gì phải giấu giếm, liền nói qua về hoàn cảnh của cô và Tô Mẫn.
Bà Hai cũng không ghét bỏ, ngược lại còn cảm thấy đau lòng, “Khổ cho con rồi, nhưng mà sau này sẽ tốt hơn, sau này chung ta là người một nhà rồi, những ngày đó đều cho qua đi.”
Tô Lương chỉ biết gật đầu rồi mỉm cười.
Bà Hai bảo Tô Lương gọi cả Tô Mẫn tới nhà mình, nói là để chị gái ở nhà một mình cũng không tốt lắm, kêu đến để cùng nhau vui vẻ, cùng ăn một bữa cơm.
Tô Lương nghe vậy trong lòng cảm động, bà Hai xua tay, “Không cần quan tâm đến cái gì mà lễ nghi phép tắc, chúng ta là người một nhà, không cần quan tâm đến những thứ đó.”
Trì Cảnh quay đầu nhìn về phía Tô Lương, “Vậy em gọi điện thoại cho chị em đi, lúc nãy chúng ta cũng đưa cô ấy đi có phải tốt không.”
Tô Lương nói được, sau đó đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại.
Tô Mẫn đang ở nhà xem ti vi, nghe Tô Lương nói bảo cô sang bên đó, trong lòng cô bỗng có chút hoảng hốt, “Chị qua đó không hay lắm đâu.”
Tô Lương nói, “Không có vấn đề gì đâu, nhà bọn họ cũng khá tốt, chị đến đây đi, chị ở nhà một mình trong lòng em cảm thấy có lỗi lắm.”
Tô Mẫn nói mấy câu từ chối, nhưng Tô Lương lại rất kiên trì nên cô đành phải đồng ý.
Người ta thành tâm mời, cô lại sống chết không đi, giống như không cho người ta thể diện.
Cúp điện thoại xong, Tô Lương quay lại phòng khách, “Chị con một lát nữa sẽ qua.”
Bà Hai mỉm cười, “Để tôi bảo phòng bếp nấu cơm, buổi trưa chúng ta sẽ sang nhà chính bên kia ăn cơm, cứ coi như đây là nhà của mình, không cần câu nệ.”
Tô Lương nói vâng.
Mấy người ở trong phòng khách tán gẫu một hồi, Tô Lương mới dần dần thả lỏng bản thân, thậm chí còn có thể nói đùa với Trì Cảnh trước mặt ông Hai và bà Hai.
Trì Cảnh hiển nhiên so với bình thường vui vẻ hơn, khóe mắt lúc nào cũng cong cong cười.
Một lúc sau, Tô Mẫn cũng tới, Trì Cảnh và Tô Lương ra ngoài đón, mang cô đi thắng tới nhà ông Hai.
Bà Hai nhìn thấy Tô Mẫn thì cũng rất vui vẻ, vô cùng nhiệt tình, không giống dáng vẻ chanh chua cay nghiệt, thỉnh thoảng giậm chân trước đây.
Tô Mẫn thở phào nhẹ nhõm, nhân tiện ghé vào tai Tô Lương nói, “Chị cảm thấy em thật lợi hại, ấy vậy mà có thể hạ được cả gia đình nhà bọn họ.”
Tô Lương lắc đầu, không phải nàng lợi hại, mà là Trì Cảnh lợi hại.
Trì Cảnh đến tuổi này mới tìm được bạn gái, người nhà thực sự sốt ruột tới mức không chịu nổi nữa, cho nên mới có thể toàn tâm toàn ý tiếp nhận cô như vậy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...