Buổi bình chọn lần này không phải phát sóng trực tiếp.
Nhưng máy quay phim với độ phân giải cực cao đã ghi lại gần như tất cả các chi tiết giữa Tô Diệp Tinh Và Lục Dã.
Hai người rõ ràng không có giao tiếp gì với nhau, chỉ là mỗi người đều yên lặng ngồi xuống, nhưng đã có một bầu không khí phảng phất không thể diễn tả được đang chảy qua, đến khi màn hình rốt cuộc nổi thông báo sáng đèn lên, người con gái kinh ngạc mở to hai mắt nhìn về phía mỹ nam bên cạnh- - -Mắt đối mắt- --
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đó là thứ cảm xúc sống động và trôi chảy mà không phải bộ phim tình cảm thần tượng nào cũng có thể nắm bắt được.
Tay của đạo diễn Tồi cũng đang hơi run lên.
Giống như một họa sĩ nổi tiếng, cả đời ông theo đuổi những bức tranh khiến ông cảm thấy hài lòng; với tư cách là một đạo diễn, mục tiêu cả đời của ông là nắm bắt những chi tiết và vẻ đẹp của cuộc sống thông qua lăng kính máy quay.
Thời gian này thật tươi đẹp..
Những cảm xúc sống động và không thể che giấu giữa người đàn ông và người phụ nữ đang sinh sôi.
Ngay cả người đạo diễn trẻ tuổi bên cạnh cũng giống như bị nhiễm phải đường mật, hưng phấn nói: "Đạo diễn Tồi, cái này anh không được cắt đâu nhé, cắt một cảnh cũng không được, nhất định phải giữ lại hết đấy !"
Nói xong anh còn lẩm bẩm: "Mẹ ơi, lão tử đây là một tên trực nam thẳng hơn cả cây cột, mà thế nào cũng cảm thấy như có dòng điện xoẹt qua thế này.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đạo diễn Tồi dùng cuộn giấy gõ vào đầu anh ta: "Nói ai là lão tử đấy hả ?"
Đạo diễn trẻ cười "he he" một tiếng: "Là do em bị kích động quá, nhất thời bị hưng phấn."
Bỏ phiếu ở đó đã kết thúc.
Đạo diễn Tồi ấn vào cái micro: "Buổi gửi tin nhắn đã kết thúc."
"Giải tán."
Những vị khách mời xuất hiện trong máy ảnh lần lượt đứng dậy.
Đạo diễn Tồi vừa rồi đang xem qua kết quả bình chọn của các khách mời do nhân viên hậu trường gửi đến.
Bọn họ nhìn thấy tin nhắn gửi cho người còn lại Lục Dã cùng Tô Diệp Tinh, không khỏi vỗ bàn một cái, trên mặt không khống chế được kích động: "Mũi tên nhắm đôi !"
Xếp hạng trong số tiếp theo chắc chắn sẽ bùng nổ !
"Đạo diễn Tồi, bọn họ đã gửi cho nhau cái gì vậy ?"
Giám đốc trẻ ngồi bên cạnh cũng cố gắng để nhìn trộm.
Đạo diễn Tồi đẩy đầu anh ra, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng: "Đi đi đi, có liên quan gì tới cậu hả."
Vị đạo diễn trẻ tỏ vẻ bực bội.
Nhưng đáy lòng lại như có móng mèo cào, khi cúi người vừa vặn nhìn thấy một hàng chữ, anh ấy trợn tròn mắt: “Là, là Lục lão sư gửi sao ?”
Đạo diễn Tồi vuốt vuốt râu, cười hì hì, cuộn lại một đống đồ đạc trên bàn, che giấu chiến tích và danh xưng rồi bỏ đi.
—
Tô Diệp Tinh đi trên hành lang dài.
Lớp vải lụa mềm mại của váy phấp phới trên đầu gối, nơi dán băng cá nhân đặc biệt rõ ràng.
Cô cũng có thể cảm nhận được bước chân dài của người đàn ông phía sau, đang chậm rãi, từ tốn đi bên cạnh cô.
Một bước.
Hai bước.
Nó giống như đang đi trên đỉnh tim của con người ta.
Còn có mùi cỏ cây thoang thoảng, thoang thoảng như vây quanh Tô Diệp Tinh, một cái mùi gỗ nhàn nhạt.
Tô Diệp Tinh không cần nhìn cũng biết bây giờ anh đang có tinh thần như thế nào, bộ dạng như thế nào.
Vẫn có tiếng bước chân ngẫu nhiên, loạn xạ xung quanh, Lâm Nghêu và Cố Giảo cũng đang trò chuyện, còn Sầm Xuân thì đang trò chuyện với Giang Mộc, Giang Mộc lắm lúc cũng sẽ đáp lại một hai câu.
Ôn Gia cũng ở gần đó.
Nhưng cô chỉ có thể cảm nhận được bước chân của anh, ánh mắt của anh, nó giống như mạng nhện cứ quấn quanh cô không buông.
Một nhóm người đi đến chỗ khung cua của hành lang.
Tất cả đều đứng lại rồi chào tạm biệt hết người này đến người khác.
Tô Diệp Tinh lúc này mới ngước mắt lên và liếc nhìn Lục Dã một cái.
Anh ẩn mình trong bóng tối chỗ khúc cua hành lang, dựa vào tường, cũng lười biếng nhìn cô, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại, cuối mắt có một nốt ruồi lệ, khiến cho đôi mắt ấy trở nên đầy cuốn hút.
Tô Diệp Tinh nhớ tới bốn chữ anh gửi cho cô: "Tôi cũng ghen rồi."
Hai người cứ mặt đối mặt nhìn nhau như thế, không ai thu lại.
Lúc này, Lâm Nghêu nói một tiếng: "Vậy tôi đi ngủ trước, chúc mọi người ngủ ngon."
Lúc này Tô Diệp Tinh mới ngoảnh mặt đi, đi về phía phòng mình.
Cây xanh hai bên hành lang lướt qua vai cô, không hiểu sao cô quay đầu lại nhìn.
Lục Dã còn chưa rời đi, vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước, dựa vào tường, trong bóng tối anh cứ như thế yên lặng nhìn cô.
Cái nhìn đó khiến cô rùng mình.
Tô Diệp Tinh cái gì cũng không làm, cô chỉ bước về phía cửa, mở cửa rồi đi vào.
Đợi đến khi bước vào phòng rồi cô mới không khỏi hít một hơi.
Cứu mạng đi.
Tại sao năm năm trôi qua rồi mà sức hấp dẫn của người đàn ông này thậm chí còn mạnh mẽ hơn thế này ?
Cô ôm chặt trái tim, cố gắng đợi nhịp tim trong lồng ngực dần dần bình tĩnh lại.
Chỉ là câu nói [Tôi cũng ghen rồi] đó cùng với đôi mắt của anh cứ đồng thời lóe lên trong đầu cô. . .
A a a a a.
Tô Diệp Tinh.
Làm sao mà mày có thể không có tiền đồ như thế.
Tô Diệp Tinh hai tay che mặt thở dài.
Nhiều lần bị quyến rũ bởi cùng một tên cẩu nam đó.
Bỏ đi,
Bình tĩnh lại nào.
Ngày mai cô đi quay quảng cáo rồi, sẽ không cần ở trong biệt thự này nữa.
Hiệu ứng cầu treo thôi.
Đây chỉ là hiệu ứng cầu treo thôi.*
Tô Diệp Tinh vỗ vỗ mặt mấy cái, cố gắng làm cho bản thân có thể tỉnh táo lại, sau đó đi tập yoga một lúc trước khi vào phòng tắm để tẩy trang và đắp mặt nạ.
Khi cô đắp mặt nạ xong bước ra thì cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa.
Tim Tô Diệp Tinh đập lỡ một nhịp, cô đột nhiên có dự cảm, giọng nói trở nên căng thẳng: “Ai thế?”
"Tinh Tinh, tôi đến để mượn nhà vệ sinh!"
Là giọng nói của Lâm Nghêu.
Tô Diệp Tinh cũng không thể nói rõ trong lòng cô đang thất vọng hay là vì cái gì khác, liền kéo lê đôi dép đi mở cửa: "Lâm. . . ừm."
Ngay khi cánh cửa mở ra, không chỉ có Lâm Nghêu mà cả Lục Dã cũng ở bên ngoài.
Lâm Nghêu nhảy vào trong phòng như một con thỏ mà không thèm chào hỏi, để lại Lục Dã một mình đứng ngoài cửa.
Tô Diệp Tinh bắt gặp đôi mắt cười của anh, cô mới ý thức được bây giờ trông dáng vẻ của cô như thế nào.
Mặt nạ làm sạch này là do Trình Tiểu Mạt đề cử cho cô dùng.
Màu đen.
Mặt nạ bùn.
Màu, đen, màu, bùn, đang, ở, trên, mặt, cô.
Tô Diệp Tinh không thể ra kiểu hành động hét lên một tiếng rồi đóng cửa phòng lại, vì vậy cô chỉ ủ rũ hỏi: "Làm sao vậy ?”
"Gửi hơi ấm."
Lục Dã lắc cốc sữa trong tay và bước vào.
Đặt sữa lên bàn, anh đi đến trước mặt Tô Diệp Tinh, người đang đứng cứng đờ, hơi khom người và nhìn cô.
Tô Diệp Tinh quay mặt đi chỗ khác.
Lục Dã đút tay vào túi và mỉm cười.
Tô Diệp Tinh nhìn chằm chằm anh.
Lục Dã làm ra dáng vẻ đã lâu không gặp, vươn tay xoa xoa đầu cô: "Tinh Tinh."
Âm thanh thật nhẹ nhàng êm ái.
Như một chiếc lông vũ đậu vào tai.
Tô Diệp Tinh theo bản năng ngước mắt lên, cô lại nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lục Dã đã biến mất, con ngươi màu sáng của anh đang nhìn cô chăm chú, và nốt ruồi nước mắt ở đuôi mắt anh trong bóng tôi có một loại quyến rũ ma quái.
Anh nhìn cô chằm chằm, cái nhìn đó cho cô ảo giác rằng hai người họ sắp sửa hôn nhau ngay lập tức.
Không ngờ anh lại chợt mỉm cười.
Nụ cười càng lúc càng lớn, cuối cùng trở thành tiếng cười bịt miệng không thể kiểm soát.
“Xin lỗi, Tinh Tinh, tôi không nhịn được,” anh cười đến bả vai cũng run lên, “Bây giờ trông em thật giống một con tinh tinh đen xì.”
" Lục Dã, anh đi chết đi !"
Tô Diệp Tinh không thể kìm nén, nhặt chiếc gối bên cạnh và đánh lên người anh.
Lục Dã bị cô đánh cũng không thèm bỏ chạy, mà chỉ cười cười, nụ cười đó đẹp trai đến đáng ghét, tâm tình Tô Diệp Tinh uể oải đánh gối vào anh mấy cái, đang định ném gối đi thì bị anh ôm lấy.
Tô Diệp Tinh sững sờ, chỉ cảm thấy mình bị một vòng tay lớn ôm lấy.
Anh tựa cằm lên vai cô, nhỏ giọng nói: "Tinh Tinh, anh rất vui."
Lục Dã nói.
Tô Diệp Tinh giơ lên tay dừng lại: "Anh vui vẻ cái gì ?"
Nhưng anh lại không nói.
Căn phòng chìm trong im lặng trong giây lát.
Tô Diệp Tinh vươn tay muốn đẩy Lục Dã ra, lại bị anh ôm thật chặt, anh nói: "Tinh Tinh, đừng nhúc nhích."
"Để anh ôm một lát."
Lúc này, Lâm Nghêu ở trong đang muốn đẩy cửa đi ra ngoài, cửa đẩy hé ra một miếng, cô liền nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông còn đang đắm chìm trong cái ôm lại đột nhiên ngước mắt lên.
Vì lý do nào đó, cái nhìn đó khiến tim cô đập loạn nhịp, và cô vô thức lùi lại.
Tô Diệp Tinh không hề hay biết gì cả.
Khi Lục Dã ôm cô, cô mới phát hiện ra cái ôm trước mặt này khiến cô cảm thấy nhớ nhung biết bao nhiêu.
Linh hồn gần như cũng rít lên về điều này.
Chỉ là rất nhanh. . .
Con tinh tinh đen xì.
Hừ hừ.
Cái tên cẩu nam chết bầm này.
Vẫn y như cũ.
Tô Diệp Tinh cũng ôm lấy anh, hung hăng dụi mặt vào ngực anh.
Lục Dã cảm thấy ngứa ngáy ôm mặt: "Bảo bối, làm sao vậy ?"
Khuôn mặt của Tô Diệp Tinh cọ tới cọ lui một cách điên cuồng, một mảng đen rồi một mảng trắng, nhưng ánh mắt lại tinh xảo như sao, đắc ý cười với anh: "Không có việc gì."
Tô Diệp Tinh lại dụi vào mặt anh.
Lục Dã nhận ra hành động của cô, anh không né tránh, nở một nụ cười trên miệng và thậm chí còn hợp tác với cô.
Tô Diệp Tinh cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt nhếch nhác trắng một mảng, đen một mảng của Lục Dã, không khỏi bật cười “phụt phụt”.
"Ha ha ha Lục Dã, anh cũng có hôm nay. . ."
Tô Diệp Tinh vẫn đang cười, nhưng khuôn mặt cô đột nhiên bị giữ lại, Lục Dã hôn xuống.
* Hiệu ứng cầu treo là một phép ẩn dụ hình ảnh khi hai con người cùng nhau đi qua một chiếc cầu treo lơ lửng, họ sẽ cùng trải nghiệm cảm giác chòng chành chơi vơi cùng với nhau. Tim đập nhanh cùng nỗi sợ hãi bị rơi xuống vực khi đi qua cầu treo sẽ được đánh đồng với tình yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...