Trong xã hội ngày nay, con người ta càng ngày càng cảm thấy chán ghét những thủ tục lễ nghi nhường tới nhường lui.
Đưa phong bì đỏ, đẩy tới đẩy lui, rồi cũng nhận lấy.
Mời khách, đẩy tới đẩy lui, rồi cũng trả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà bởi vì một căn phòng có nhà tắm riêng biệt, Tần Lộ Lệ và những người khác lại giở trò đẩy tới đẩy lui, kéo dài lê thê một cảnh quay mãi, vì vậy câu "Được thôi" thẳng thừng, không ngại ngùng của Tô Diệp Tinh đã khơi dậy cái nhìn hảo cảm của hầu hết mọi người.
[Có đôi lúc tôi nhìn bố mẹ cầm phong bao lì xì nhét tới nhét lui mà muốn nói: mệt mỏi quá đi. Thế giới của người lớn thật phức tạp. ]
[Vậy thì khi đó bố mẹ bạn sẽ luôn cảm thấy rằng bạn không khiêm tốn. ]
[Nhưng cuối cùng bao lì xì vẫn về tay của bọn họ mà nhỉ, Mỉm cười.jpg, Mỉm cười.jpg]
Đồng thời, một loạt các biểu tượng cảm xúc cũng được tạo ra.
[Tôi chỉ lặng lẽ đứng đây xem các người biểu diễn như thế nào.jpg], Tô Diệp Tinh lặng lẽ ôm cây đàn guitar.
Thậm chí còn có Lục Dã và Ôn Gia trong số họ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Nhanh lên, lão tử đây buồn ngủ rồi.jpg], Lục Dã lười biếng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực.
[Rồi rồi ! Đại tiểu thư đến.jpg], Tô Diệp Tinh mặc một bộ vest màu hồng anh đào đi phía trước, Lục Dã và Ôn Gia đang đẩy vali phía sau.
Những người hâm mộ CP của Cỏ hoang ngoi sao cảm thấy căn nhà phát sóng trực tiếp này quả thật không nghi ngờ là một kho báu, đồ ngọt đang rải rác ở khắp mọi nơi.
[Như thế này còn không dễ chèo à ? ]
[Này để tôi nói thẳng nhé, chèo không được thì, nhất, định, là, một, cẩu, độc, thân, rồi. ]
Lúc đó còn có người P một bức ảnh chụp Tô Diệp Tinh và Lục Dã đứng cùng nhau, rồi ghép thành ảnh CP: [ Cứng vương và Cứng hậu*, các người sợ chưa hả ? ]
Nhóm chương trình đã mượn thời mượn thế, mua làn sóng tìm kiếm phổ biến trên mạng.
Tận dụng sự phổ biến của hot search #Từ chối không có hiệu quả trong xã hội này #, chẳng mấy chốc, #Chúng ta ở bên nhau # lại từ từ leo lên vị trí hot search.
Nhiều người qua đường không hiểu chuyện gì cũng vì nhìn thấy hot search mà bấm vào coi phát sóng trực tiếp.
[Cảm giác như thể bị bỏ lại phía sau. ]
[Không phải là ảnh đế với Tần hả ? Tại sao lại cùng với Tô nữa rồi ? ]
[Tôi đến đây là để xem cứng vương với cứng hậu. ]
Lúc này, Tô Diệp Tinh đang sắp xếp hành lý.
Tô Diệp Tinh có ba chiếc vali lớn, đồ trong vali là do cô chọn, còn Tiểu An giúp cô xếp rồi bỏ vào trong.
Tiểu An xứng đáng là được phong giải thưởng trợ lý huy chương vàng, cô bé đã giúp cô sắp xếp mọi thứ một cách có trật tự và xếp lại ngay ngắn, gọn gàng, khi chiếc vali được mở ra, những thứ bên trong gần như trào ra ngoài.
Camera trong nhà hoàn toàn là tự động.
Tô Diệp Tinh liếc nhìn cái máy quay phim đang chĩa về phía cô, vẫy vẫy tay.
Nhân viên ngồi theo dõi phía sau máy quay đều bị khuôn mặt đột nhiên tới gần làm cho sửng sốt, sau đó, Tô Diệp Tinh lui ra sau: "Sư phủ, quay ra cửa một chút."
Thành viên đội ngũ nhân viên: . . . . .
Tôi vẫn còn rất trẻ.
Có ý định không làm theo, đôi mắt của Tô Diệp Tinh lại mở to.
Đôi mắt của Tô Diệp Tinh thực sự rất xinh đẹp dưới ống kính, trong veo như ngọc được giữ gìn kĩ càng.
"Đồ đạc của con gái, muốn sắp xếp một chút có vài món không tiện, mọi người cũng muốn ghi lại sao?"
Nhân viên ghi hình đỏ mặt và lặng lẽ di máy quay phim ra xa.
Nhưng cái máy quay phim cũng không có dời đi, từ xa có thể nhìn thấy bóng hình màu hồng đào của Tô Diệp Tinh, chiếc máy đi qua đi lại chỗ ba cái vali to đùng kia.
Một lúc sau, đồ đạc chất thành đống, trải ra trên mặt đất.
Khi Cố Giảo và Lâm Nghêu bước vào, họ đã nhìn thấy cảnh này.
Mặt đất đồ đạc chất thành đống, còn có từng bao lớn đặt ở đó, thoạt nhìn qua nó không khác gì một bãi rác lớn. Nhìn kỹ hơn một chút thì có thể thấy mọi thứ đều rất, cực kỳ đắt tiền, có thể phát hiện ra bằng mắt thường.
Đặc biệt là những thời trang đắt tiền được đóng gói trong một cái túi cực kì đơn giản.
Phong cách mùa thu mới của thương hiệu D, cách đây không lâu tại tuần lễ thời trang Paris, nó đã được người mẫu mặc trình diễn trên sàn, đồ nằm trong bộ sưu tập phiên bản giới hạn của H, giày được thiết kế riêng của nhà J . . . .
Cố Giảo cũng mua giày đặt thiết riêng của nhà J, cô ấy nhờ mua hộ dưới danh nghĩa người khác, Cố Giảo phải đặc biệt đến Paris, thợ thủ công đích thân đo đạc và làm ra, mỗi nơi đều được đo đạc cẩn thận, và thông thường phải mất nửa năm mới được chuyển đến tay.
Mà đôi giày đó cô đã trân quý, giữ gìn mang một thời gian dài, chúng thực sự rất thoải mái và đẹp không tì vết.
Giống như loại giày này, Tô Diệp Tinh vậy mà lại có ba đôi, thậm chí còn bị cô tùy tiện vứt đại trên sàn.
Còn có những con gấu, và gối nằm được đặt làm riêng . . . .
Ngoài ra trong phòng phát sóng trực tiếp còn có những bình luận của mọi người khi nhận ra thương hiệu của món đồ đó.
[Tô thật sự là một đại tiểu thư đó nhỉ ? Trong đó có một số thứ mà có tiền cũng chưa chắc có thể mua được. ]
[+1. ]
[Cứ tiện tay lên mạng tra đại một cái, 130000 tệ, giỏi đấy cô gái, giới giải trí tiền dễ kiếm như vậy cơ á ? Chờ đi, đến lúc tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi. Giới giải trí, chờ tôi nhé ! ]
[Lại thêm một kẻ điên nữa. ]
[Chỉ có tôi nhận thấy rằng Tô Diệp Tinh căn bản không thể dọn dẹp được cái gì. ]
[Cười chết tôi rồi, người đại diện không huấn luyện trước khi đến sao ? Cô ta càng dọn dẹp, nó càng trở nên lộn xộn đó trời. ]
[Ý hệt như tôi mỗi lần sau khi bị mẹ cằn nhằn liền tay chân luống cuống đi dọn. ]
Lúc này, Tô Diệp Tinh đang treo từng bộ quần áo vào trong tủ quần áo.
Tô Diệp Tinh ngược lại cũng không cảm thấy mình dọn dẹp, sắp xếp quần áo có chỗ nào không tốt.
Cô cảm thấy mình đã dọn dẹp mọi thứ rất tốt rồi, nghe theo lời dặn dò của chị Lưu, treo quần áo lên trước, sau đó xếp giày, mấy món đổ lỉnh kỉnh sẽ dọn sau cùng. Dùng cách nói của chị Lưu, đó là “nắm lấy cái lớn và buông bỏ cái lớn”, giải quyết nó xung đột trước, sau đó mới giải quyết những yếu tố phụ. Trước khi đến đây, cô đã bị bắt lại để huấn luyện vô số lần.
Nhưng một người từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ làm việc nhà lại đột nhiên trở thành một chuyên gia nội trợ nhỏ, chuyện như thế này thật sự có hơi không thực tế cho lắm.
Huống hồ gì, đồ đạc của cô thật sự quá nhiều và lỉnh kỉnh đi . . .
Quần áo đẹp sao có thể không mang theo ?
Không thể.
Bạn có thể không mang theo mỹ phẩm có thể giúp bạn xinh đẹp?
Không thể nào.
Không có gối thì lại ngủ không ngon, không mang theo cũng được sao ?
Không thể nào.
Và bản nhạc, guitar, v.v . . .
Một cách bất giác, đồ đạc lại nhiều lên.
Tô Diệp Tinh cũng ý thức được vấn đề của mình, khi Cố Giao và Lâm Nghêy đề nghị giúp cô, cô vội vàng xua tay: "Không cần không cần, tôi tự làm được rồi."
"Cô thực sự có thể tự làm ?"
Cố Giảo nhìn cô một cách đầy nghi ngờ.
Tô Diệp Tinh vội vàng gật đầu.
Dáng vẻ đó khiến Cố Giảo, người cũng là con gái không khỏi muốn véo cô một cái, cô cười nói: “Được, vậy cô tự thu dọn đi.”
Vừa nói, cô vừa kéo Lâm Nghêu: "Đi, đi thôi, chúng ta xuống lầu xem thử, có gì để chúng ta phụ không."
Lâm Nghêu gật đầu ——
Lâm Nghêu là một nghệ sĩ, nhưng trong một những chương trình tạp kỹ mà mọi người đều có địa vị, danh tiếng lớn hơn cô, cô ấy đương nhiên không dám phớt lờ cho qua. Lâm Nghêu vừa bước được hai bước, khi đến gần cửa, cô lại thò đầu ra khỏi người Cố Giảo: "Tô lão sư, cô cần giúp gì cứ kêu một tiếng, tôi sẽ đến ngay lập tức!”
Tô Diệp Tinh nở một nụ cười.
Nụ cười này của cô khiến cho cuộc bình luận lại càng trở nên bùng nổ:
[Nhút nhát, e thẹn và chân thành, mẹ kiếp giết chết tôi đi. ]
[Giây trước còn đang cảm thấy giống đại tiểu thư hống hách, nhưng chớp mắt giây này lại dễ thương quá chừng. ]
[Vì vậy cho nên mới nói, tính khí xấu của Tô chỉ nhắm vào mỗi Tần thôi nhỉ ? ]
[Tôi hy vọng bạn cũng có một đồng nghiệp như Tần, người luôn chập chờ hút máu của bạn mỗi ngày. ]
[ Lầu trên đừng có mà suy bụng ta ra bụng người. ]
[Tôi suy bụng ta ra bụng người đó thì làm sao hả, như vậy còn đỡ hơn Tần ngày ngày cứ đi bô lô bô loa "Tiểu Tô Diệp Tinh" ? Ồ, tôi nói sai rồi, bây giờ đi pr thành là "Bạch nguyệt quang của ảnh đế". ]
[Thế ảnh đế cũng tham gia rồi đó, giải thích như thế nào đây ? ]
Mà lúc này, ảnh đế người đang được mọi người nhắc đến đang đóng cửa chậm rãi đi ra.
Lúc anh đi ngang qua một căn phòng, bị gọi đứng lại: “Lục lão sư !"
Sầm Xuân chạy ra, mái tóc xanh tung bay cùng anh: “Lục lão sư, anh sắp xếp xong nhanh thế cơ ạ ?”
Lục Dã gật đầu, nhìn vào trong và lười biếng nói: "Muốn giúp gì sao?"
"Có thể không ạ?"
Đôi mắt của Sầm Xuân đột nhiên sáng lên.
Lục Dã gật đầu.
Sau đó, anh bước vào phòng.
Sầm Xuân thì lại giống như một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Lục Dã: "Lục lão sư, anh xem . . . "
Ghế và ghế đẩu cọ xát với mặt đất vang lên tiếng cọ xát chói tai, Lục Dã cầm một chiếc ghế đẩu lên rồi ngồi xuống: "Được, cậu cứ bắt đầu đi."
"Dạ?"
Sầm Xuân cảm thấy không hiểu.
"Bắt đầu dọn đi."
“Ồ, ồ.” Sầm Xuân vội vàng đi tới, đi qua đống hành lý vương vãi trên sàn nhà.
"Treo quần áo lên trước đi," Lục Dã nhìn thấy Sầm Xuân tay chân luống cuống, nên nhắc nhở, "Cái dài."
"Dạ."
"giày."
"À, dạ, dạ vâng."
Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp ầm ĩ, gần như cười như điên.
[Ngỗng, ngỗng, đây là dọn dẹp phụ đó hả trời, cười như điên mất thôi ! ]
[Tôi chỉ đạo bạn làm tất cả mọi công việc - phương pháp giúp đỡ người khác của ảnh đế. ]
[ Lục thiếu gia: Muốn bảo tôi làm á, kiếp sau đi. ]
[Và tôi trông giống như một kẻ tồi, nhảy lung tung trong phòng phát sóng trực tiếp. ]
Sau khi mỗi người ai vào phòng người này, phòng phát sóng trực tiếp được chia theo đài.
Về mức độ nổi tiếng, Lục Dã là người xếp đầu tiên, với gần 20 triệu người xem trực tuyến đồng thời.
Sau đó sẽ đến Tô Diệp Tinh- vì tính cách của cô, phòng phát sóng trực tiếp của cô luôn trở nên thú vị hơn. Sau đó mới đến Ôn Gia, Tần Lộ Lệ, Giang Mộc, Sầm Xuân, . . . .
Đây cũng coi như là một cách thử cực kì liều lĩnh, táo bạo.
Coi như là phần lớn toàn bộ thời gian, các khách mời phải sống, hẹn hò, thậm chí yêu nhau dưới ống kính camera trực tiếp, nếu có phản ứng hóa học tuyệt vời thì cũng sẽ được camera ghi lại để phát sóng, suy cho cùng thì - không ai có thể diễn 24/24 giờ một ngày được cả.
[Đã bắt đầu cực kì mong chờ ai sẽ ở bên ai sau buổi ghi hình này rồi đó. ]
[Ảnh đế và bạch nguyệt quang ? Ảnh đế và Tô Diệp Tinh ? Tô Diệp Tinh và Ôn Gia ? Tô Diệp Tinh và Sầm Xuân ? Sầm Xuân và Cố Giảo có vẻ như cũng khá xứng đôi đấy . . . chứ nhỉ, Chúa ơi, hãy cho con một cỗ máy thời gian, để con có thể nhảy thẳng đến ngày cuối cùng . . .]
Lúc này, Tô Diệp Tinh vẫn đang loay hoay thu dọn vali.
Trong ống kính, cô giống như một con ong nhỏ cần mẫn, không ngừng nghỉ một giây phút nào, nhưng sau khi thu dọn một lúc lâu như vậy, nhiều người sẽ dần cảm thấy bình tĩnh lại và được mãn nguyện.
[Đề thi đã được lấy ra . . .]
[Đã chuyển từ tư thế nằm sang tư thế đứng, dọn dẹp cái ổ của tôi. ]
[Thế vậy mà tôi có cảm giác chữa lành đấy, dù cho có là chị đẹp cũng phải thu dọn hành lý. ]
Tô Diệp Tinh dọn dẹp được hơn một nửa thì cô đi vào phòng tắm.
Cô rửa tay xong đi ra, ngẩng đầu liền thấy Tần Lộ Lệ đang đứng ở cửa, trong tay đang ôm một chồng . . .
Sắc mặt Tô Diệp Tinh lại có sự thay đổi lớn, cô đi thẳng tới, lấy một thứ gì đó từ trong tay Tần Lộ Lệ: "Không ai nói cho cô nghe rằng không được tùy tiện đụng vào đồ của người khác sao ?"
Tần Lộ Lệ cảm thấy cực kì sửng sốt, một lúc sau, cô như tỉnh lại, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý."
Tô Diệp Tinh không để ý đến cô ta, quay người và đặt bản nhạc phổ vào giữa vali, rồi kéo khóa vali lại.
Khi Tô Diệp Tinh đứng dậy, cô nói: "Tần lão sư, tôi hy vọng sau này cô sẽ không vào căn phòng này của tôi nữa.”
Sắc mặt của cô lạnh như băng.
Sắc mặt của Tần Lộ Lệ lập tức tái nhợt, mở miệng: "Thực xin lỗi, Tô lão sư."
"Không có lần sau đâu."
Tô Diệp Tinh không nói lời nào, tiếp tục cúi đầu sắp xếp quần áo, Tần Lộ Lệ nhìn cô một cái, đóng cửa lại cho cô rồi đi ra ngoài.
Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp đã nổ ra một cuộc thảo luận.
[Tô tính khí cũng hơi quá rồi đấy, không phải chỉ là một tờ giấy thôi sao ? ]
[Rõ ràng là Tần tự ý lấy đi mà không hỏi ý người ta, tôn trọng quyền riêng tư của người khác, hiểu không vậy trời ? ]
[Nhưng Đại Lệ nhà chúng tôi chỉ là muốn giúp đỡ. ]
Tuy rằng trong phòng phát sóng trực tiếp rất ồn ào, nhiều ý kiến tranh cãi, nhưng phần lớn người qua đường chọn về phe Tô Diệp Tinh.
[Cứ nghĩ thử đi, nếu hợp đồng hay dự án mà tôi đã đàm phán hoặc tài liệu đấu thầu mà tôi đã làm bị tình cờ đọc được, tôi cũng sẽ phát điên lên như vậy thôi. ]
[Lần nào cô Tần này cũng tỏ ra tử tế, nhưng lần nào cũng vượt quá giới hạn. ]
Cũng có người hỏi:
[Lẽ nào chỉ có mỗi mình tôi tò mò thôi sao, trên tờ giấy đó viết gì nhỉ? Vậy mà lại khiến cô Tần xem lâu như vậy. ]
[Không cần biết đó là gì, giáo viên đã dạy chúng tôi nếu lấy đồ người khác mà không hỏi ý kiến trước thì được coi là tên trộm.]
[Thủy quân của Tần đang ở trong phòng phát sóng trực tiếp của Tinh Tinh sao! Sẽ được cấp chức danh quản lý nhà đấy nhé ? ]
Tô Diệp Tinh đem cất xong bản nhạc phổ mới thôi tức giận.
Bản nhạc là của riêng mình cô.
Lời bài hát là do Lục Dã sáng tác, mối quan hệ tình cảm của hai người khi đó là đẹp nhất, nhưng không may là không lâu sau đó cả hai người bọn cô đã quyết định chia tay nhau.
Bài hát cũng đã không bao giờ được phát hành.
Cô cũng không bao giờ hát những bài nhạc tình cảm nữa.
Một người không có kỳ vọng vào tình yêu thì không thể hát một bản tình ca được.
Sau đó, tất cả các bản nhạc của cô không còn là những bản tình ca nữa.
Lần trước đến tìm đạo diễn Thái, đó là bản tình ca nhỏ mà cô xin được . . .
Tô Diệp Tinh tự hỏi liệu Tần Lộ Lệ có nhận ra đó là chữ viết tay của Lục Dã hay không, nhưng chữ ký của Lục Dã như rồng bay phượng mua, nhìn không ra chữ quỷ gì nên chắc có lẽ là cô ta đã không nhận ra.
Cô tiếp tục sắp xếp hành lí.
Còn chưa kịp thu dọn cho xong, Ôn Gia đã đi tới gõ cửa: "Tô lão sư, đến giờ ăn cơm rồi."
Khuôn mặt anh như phát sáng.
Hôm nay từ khi bắt đầu ghi hình đến giờ, Tô Diệp Tinh còn chưa được nói chuyện với anh mấy câu, nhìn thấy anh, cô cũng chỉ có cười cười, nhìn phía sau hành lý còn chất đống nhưng cũng vơi được chút, đi ra ngoài: "Vậy chúng ta đi thôi."
đóng cửa lại.
Đi theo Ôn Gia xuống lầu.
Ôn Gia đi có hơi chậm một chút, như thể đang suy nghĩ lời sắp nói.
"Có gì muốn nói sao ?"
Tô Diệp Tinh liếc anh một cái, phát hiện hai gò má của Ôn Gia đều đỏ bừng.
"Không không không," Ôn Gialắc đầu, "Chỉ là, đó là —— "
Anh nhịn không được mặt đỏ bừng, thở dài một hơi: "Thực xin lỗi, tôi nghĩ không ra."
Anh nhường đường.
Tô Diệp Tinh bật cười một tiếng "phụt".
"Anh thật dễ thương," Tô Diệp Tinh nói, "Không cần phải lo lắng đâu."
Ôn Gia nắm chặt rồi thả lỏng nắm đấm: “Không, không có cách nào không lo lắng cả.”
"Lần trước ký hợp đồng, " Hai mắt của Tô Diệp Tinh tạo nên một độ cong, cô nhìn anh, trong đôi mắt kia tựa hồ có ý cười trêu chọc, "Anh cũng đâu có lo lắng như vậy."
“Tôi cũng không biết.” Ôn Giavội vàng nhìn sang cô một cái, “Không biết vì sao lần này lại có cảm giác lo lắng nữa.”
Trong phần bình luận đang điên cuồng hét lên hết người này đến người khác:
[Em trai quốc dân thật tuyệt vời ! ]
[Chị, nhìn em trai của chúng em đi ạ ! ]
[Tuổi trẻ và sức sống dồi dào đấy đại cẩu cẩu ~ ~]
Tô Diệp Tinh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ôn Gia, cô lại nghĩ: Có bao giờ đứng trước mặt cô mà Lục Dã tỏ ra đỏ mặt bao giờ chưa ?
Có đấy.
Vào ngày sinh nhật của cô, anh đã lặn lội đến tận chỗ cô, nửa đêm gọi cô ra ngoài, trao cho cô một chiếc vòng tay ngôi sao dưới bầu trời đầy pháo hoa.
Người thanh niên ngày thường luôn kiêu ngạo, tự cao lại đỏ mặt, đặt chiếc vòng mà anh đã cầm từ lâu vào lòng bàn tay cô.
Lòng bàn tay nóng bỏng gần như thiêu đốt cô.
Anh nói:
"Tô Diệp Tinh, chúng ta yêu nhau đi."
Đang nghĩ ngợi, Tô Diệp Tinh lại ngẩng đầu lên, không ngờ nhìn thấy Lục Dã lúc anh nghịch bật lửa ở cầu thang nhìn sang.
Cũng nóng như vậy.
*Cứng ở đây chỉ những người quan điểm chắc chắn, không lung lay, không vòng vo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...