Mạc Mạc ngủ
thẳng tới lúc ăn cơm tối thì mới bị Giản Chiến Nam đánh thức, cô phải ăn cơm chiều vì cơm trưa cô đã không ăn rồi, Giản Chiến Nam sợ cô đói quá
mức.
Cơm tối, Mạc Mạc ăn trong phòng ngủ, còn là cơm do Giản Chiến Nam đưa vào. Mạc Mạc
cúi đầu ăn, còn Giản Chiến Nam vẫn nhìn cô, hai người không nói chuyện,
không khí hơi ngột ngạt.
Cuối cùng
Giản Chiến Nam yên lặng ra khỏi phòng, ánh mắt Mạc Mạc không kìm được
nhìn theo bóng dáng Giản Chiến Nam. Hơi ảo não, hắn mở miệng nói trước
một câu không được sao?
Khoai tây
sợi là do Giản Chiến Nam xào, tuy sợi vẫn dày, nhưng hương vị rất chính
tông. Vì cổ cũ tay nghề của Giản Chiến Nam có tiến bộ hơn nên Mạc Mạc ăn khoai tây không ngớt.
Cô ăn no,
Giản Chiến Nam lại vào, để tay sau lưng, giống như đang giấu thứ gì đó,
vẻ mặt nghiêm túc đứng trước mặt Mạc Mạc, nói rất hỗi lỗi “Bà xã…”
“Hử?” Mạc Mạc học theo giọng điệu của Giản Chiến Nam, hơi khó chịu một chút
để cho hắn biết cô rất tức, buổi sáng làm hòa với hắn, hắn cũng không
phản ứng, hừ, cho nên khuôn mặt nhỏ của Mạc Mạc vẫn cứng đờ, còn tỏ vẻ
rất tức giận, nhưng thực ra cô đã không sao rồi, vợ chồng sao có thể thù hận như thế được.
Tay Giản
Chiến Nam đặt ở sau lưng từ từ đưa ra phía trước, như là thứ gì đó xuất
hiện trước mặt của Mạc Mạc. Lúc đó mắt Mạc Mạc cũng dừng ngay ở tay của
Giản Chiến Nam, trong giây phút đó cô như lặng đi, cô nghi ngờ hỏi: “Anh…. cầm ván giặt đồ làm gì, muốn dùng vũ lực với em sao? Em nói cho anh biết, nếu anh đánh em, em sẽ đi tố cáo anh bạo lực.” Vẻ mặt Mạc Mạc hơi sợ.
Mắt Giản Chiến Nam hơi giật giật, chẳng lẽ hắn là bạo quân sao? Vẻ mặt rất chân thành, nói thâm trầm: “Bà xã. Hôm qua anh không nên không tin em, lại càng không nên tức giận lung tung như thế, còn có mẹ anh….khiến em chịu tủi thân, bảo bối Mạc
Mạc tha thứ cho ông xã một lần nha…”
Giải thích rất thành khẩn, cô liền tha thứ cho hắn, nhưng Mạc Mạc rất muốn biết hắn cầm ván giặt đồ làm gì, cố ý nói: “Anh cầm vũ khí đến giải thích với em, ai dám nói không tha thứ cho anh sao, nhỡ may anh đánh em thì phải làm sao?”
Giản Chiến Nam lại thành khẩn giải thích: “Bà xã, cái này không phải vũ khí.”
Mạc Mạc nhướng mi: “Ờ, vậy là cái gì?”
“Dụng cụ tra tấn, bà xã, anh biết em tức giận, nếu em chưa hết giận, thì phạt anh quỳ ván giặt đồ đi.” Giản Chiến Nam nói xong thì đặt ván giặt đồ xuống dưới đất, sau đó thực sự làm bộ dạng định quỳ, Mạc Mạc quýnh lên nhào vào ôm lấy hắn “Này này, anh làm gì thế, em cũng không phải là nữ bạo quân, làm gì mà bắt
anh quỳ ván giặt đồ, anh muốn xin lỗi hay khiến em tức chết đây?”
Giản Chiến
Nam thấy Mạc Mạc không tức giận, lập tức yên lòng, tay đưa ra ôm lấy Mạc Mạc, tay còn lại nắm cằm Mạc Mạc, đôi mắt đen nhìn cô với vẻ có lỗi “Mạc Mạc, xin lỗi em, là anh không đủ tốt.”
Mạc Mạc ôm lấy eo Giản Chiến Nam, vùi đầu trong lòng hắn, nói nhỏ: “Không phải, em cũng không tốt, về sau chúng ta đừng cãi nhau nữa được không,
dù là cãi nhau cũng không được chiến tranh lạnh, được không?”
Giản Chiến Nam cúi đầu hôn tóc Mạc Mạc, “Được.” Vì sao mà Mạc Mạc phải đối xử tốt với hắn như thế, mắng hắn một chút
cũng được, nhưng cô lại không mắng, cô tốt như thế chỉ càng khiến hắn
yêu cô hơn nữa.
Đột nhiên Mạc Mạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt bực bội, nói rất nghiêm túc: “Ván giặt đồ không cần quỳ, nhưng tội thì không thể miễn, tai vạ khó tránh,
kết quả khiến bà xã tức giận là rất nghiêm trọng đó.”
“Bà xã, hôm nay đừng chia phòng ngủ nha,….” trừng phạt như thế với hắn là rất nghiêm trọng, trăm phần trăm là Mạc
Mạc biết được điều đó, nhưng ngày hôm qua đã chia phòng rồi, “Bà xã, trừng phạt như thế rất không có nhân đạo đó.”
Mạc Mạc cười phù một tiếng, đẩy hắn ra một chút, cởi quần áo trên người ra vứt cho hắn, “Em không vô nhân đạo như thế đâu, phạt anh giặt quần áo cho em, dùng ván giặt đồ để giặt.”
Giản Chiến Nam cười xấu xa, tới gần Mạc Mạc, nói rất ám muội: “Tiếp tục cởi đi.”
Trên người cô chỉ còn lại áo ngực và quần lót, khuôn mặt nhỏ hơi phiến hồng, lấy chăn bọc người lại, cười hề hề như kẻ trộm: “Không cần nữa, cái này tự em giặt là được rồi.”
“Sao lại không cần, nhất định cần!” Giản Chiến Nam nói xong thì bước tới, đè sát Mạc Mạc ở trên giường,
mạnh mẽ kéo áo ngực và quần lót của Mạc Mạc, khiến Mạc Mạc hét lên, hai
người cười đùa một hồi dẫn đến mây mưa khiến tiếng cười của hai người
tiêu tán.
Cuối cùng Giản Chiến Nam thực sự đưa quần áo của Mạc Mạc đi giặt, Mạc Mạc vẫn hơi ngượng, “Ông xã, ăn vẫn chưa ăn cơm tối, thực ra không cần anh phải đi giặt đâu, thành ý của anh em nhận rồi, thật sự.”
“Nói là làm, Mạc Mạc, anh phải làm một người nói được làm được, ngoan, để ông xã phục vụ cho em một lần.” Giản Chiến Nam vừa nói vừa dùng ngón tay khêu áo ngực rất sắc tình của
cô quay người đi giặt, Mạc Mạc rất muốn đạp hắn một đạp, không cần đi
giặt quần áo mà vẫn mập mờ như thế được không. Nếu ông xã thực sự kiên
trì, thì cô liền ngoan ngoãn hưởng thụ sự phục vụ đặc thù của ông xã.
Trên môi Mạc Mạc nở nụ cười, nhìn theo bóng dáng Giản Chiến Nam đi vào toilet, cô
không thể tin được, đây là Giản Chiến Nam mà cô quen biết, cô từng cho
rằng hắn là một thiên sứ mặt trời ở trên cao, thần thánh, tôn quý, hoặc
như là ác ma, có thể hủy diệt hết thảy, nhưng chưa bao giờ biết, hắn có
thể hóa thân thành một người đàn ông đáng yêu như thế, một người đàn ông đi giặt đồ cho vợ.
Hai từ ông
xã này ở trong tim Mạc Mạc có thêm một hàm nghĩa mới, ngoài thân phận là tổng giám đốc, về đến nhà, hắn cũng chỉ là một người đàn ông bình
thường, một người đàn ông nuông chiều cô, là ông xã của cô.
Có một người chồng như thế, thì cô còn do dự sợ hãi gì chứ, sự sợ hãi trong đáy lòng đó sớm hay muộn gì rồi cũng phải vượt qua. Thực ra tạm thời bây giờ cô
không muốn có con, nguyên nhân lớn nhất trong lòng cô là nỗi sợ hãi, bởi vì bảo bối trước đó của Mạc Mạc sinh ra trên đời chưa kịp khóc một
tiếng nào thì đã rời khỏi thế giới này, thậm chí cô cũng chưa từng được
nhìn đứa bé một lần, không biết nó có dáng vẻ như thế nào, bác sĩ nói
cho cô biết, là một bé trai.
Lúc nghe tin dữ đó thiếu chút nữa cô điên lên, cô không tin đứa bé sẽ rời khỏi cô,
nó ở trong bụng cô bướng bỉnh vận động, nối liền với cô, rất khỏe mạnh,
làm sao khi sinh ra lại không thở.
Sống phải
thấy người chết phải thấy xác, cho nên cô muốn thấy đứa bé, cho dù chỉ
là một thi thể không có độ ấm, nhưng bởi vì cô khó sinh nên hôn mê rất
lâu, bác sĩ nói, bảo bối của cô đã đưa đi xử lý theo rác thải của bệnh
viện rồi.
Cô đau đến
mức khóc cũng không có sức để khóc, ngày đó xuất viện, trên đường cô
nhặt được Mặc Bảo, tiểu tử đáng thương kia đói gầy chỉ còn da bọc xương, nên cô đã đưa Mặc Bảo về.
Một lần đau
khổ kia, như để lại bóng ma khó phai mờ trong lòng cô, cô sợ hãi sự đau
khổ đó, khó sinh, thì đứa nhỏ liền rời đi đau khổ như thế, cho nên, hiện tại cô rất mâu thẫu về vấn đề sinh con. Là cô….không chăm sóc tốt cho
cục cưng.
Còn có một
nguyên nhân lớn nữa, chính là bóng ma mà Giản Chiến Nam để lại cho cô,
tuy cô đã lấy hắn, nhưng hắn vẫn không tin cô, luôn sợ hắn lại một lần
nữa tuyệt tình rời khỏi cô, lúc đó cục cưng phải làm sao?
Cô lại đang
buồn lo vô cớ, cho nên, bây giờ cô cảm thất mọi thứ cứ tuân theo tự
nhiên là được rồi, không cần phải sợ hãi, mà cố gắng tranh thủ hạnh
phúc. Nếu đứa bé thật sự muốn tới thì cô sẽ dũng cảm chào đón nó.
Lúc đầu cô
định uống thuốc tránh thai, nhưng cuối cùng lại lựa chọn không uống, may mắn, là thật sự cô không uống. Nhưng hơn một tháng này vẫn không có
thai, có phải là cố gắng chưa đủ?
Mạc Mạc đứng dậy đi tới tủ áo tìm đồ mặc vào rồi đi vào phòng bếp. Cô muốn chủ động
làm đồ ăn khuya cho ông xã, nhưng không nghĩ tới ở phòng bếp đã được
chuẩn bị tốt, thì ra là vì Giản Chiến Nam sợ buổi tối cô sẽ đói, cho nên cố ý bảo nhà bếp chuẩn bị cháo cá cho cô ăn tối.
Mạc Mạc bê
một chén lên rồi thổi thổi, rồi bê bát cháo về phòng ngủ với vẻ mặt ngọt ngào, rồi đi tới phòng tắm, cô muốn gọi Giản Chiến Nam ra, cũng muốn
nhìn xem ông xã hoàn mỹ khi giặt quần áo có dáng vẻ như thế nào, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng thấy qua, dường như vẫn là một người đàn ông
sùng bái, là thần, khi thần cởi ra áo tiên thì sẽ có dáng vẻ gì đây, khụ khụ, dáng vẻ Giản Chiến Nam cởi đồi thì cô đã thấy qua, nhưng là muốn
nhìn xem dáng vẻ khi giặt đồ của thần tiên mà thôi.
“Ông xã, giặt xong chưa, ăn cháo nào.” Một chân Mạc Mạc vừa bước vào toilet, vẫn chưa kịp nhìn Giản Chiến Nam
thì chào đón cô là một cái tát, bộp một tiếng, đầu của Mạc Mạc lệch hẳn
qua một bên, bát cháo bê trong tay cũng bị rơi trên mặt đất, vỡ ra, cháo văng ra lung tung. Mạc Mạc hơi lờ mờ, Giản Chiến Nam xông tới ôm lấy
cô, vẻ mặt rất tức giận “Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”
Mạc Mạc hoàn toàn không biết chuyện gì đang xẩy ra, sau lúc đó thì thấy gương mặt
phẫn nộ của mẹ, là mẹ đánh cô, mặt cô đỏ lên, bởi vì tức giận nên cơ thể hơi run rẩy.
“Sao, mẹ đánh nó có sai sao?” mẹ Giản tức giận đến xanh mặt, tay chỉ vào Mạc Mạc, phẫn nộ quát lên: “Con tôi, ngay cả chiếc tất từ nhỏ tới lớn tôi cũng không bắt nó giặt qua,
cô rất được, còn sai con tôi giặt nội y, cô bảo một người đàn ông giặt
giúp cô những thứ này à?! Tay của cô đâu, trong nhà không có người làm
sao?”
Mẹ Giản đã
tức đến mức sắp điên lên rồi, bà chỉ đột kích kiểm tra, nhìn thử xem có
phải hai đứa chia phòng ngủ không, lúc sáng khi gọi điện thoại cho người làm kia mới biết, người nói cho bà biết con trai và con dâu chia phòng
ngủ kia đã bị Giản Chiến Nam sa thải, cho nên bà tự tới đây, không nghĩ
rằng lại nhìn thấy con trai mình cao cao tại thượng, đứa con được nuông
chiều từ nhỏ thế mà lại đi giặt nội y cho phụ nữ.
Vẻ mặt Giản Chiến Nam cũng tái mét, “Mẹ, đây là chuyện của con, mong mẹ đừng can thiệp, là con muốn làm như thế, mẹ, con muốn mẹ xin lỗi Mạc Mạc.”
Mẹ Giản lại nổi giận, tức đến run cả tay, khóc nức nở nói: “Được, con bảo mẹ xin lỗi nó, mẹ thương con là sai sao, con còn muốn mẹ xin
lỗi?! Con muốn chọc cho mẹ giận tức chết phải không?!con còn xem mẹ là
mẹ của con sao?”
“Mẹ, con là con của mẹ, mẹ thương con. Nhưng Mạc Mạc thì sao, nếu con của mẹ bị đánh một tát như thế thì mẹ cảm thấy như thế nào?”
“Có người nói chuyện với mẹ như con thế sao?” rõ ràng mẹ Giản đã hơi nhụt chí, nhưng vẫn không chịu hạ thấp mặt mũi,
bây giờ tỉnh táo lại cũng hiểu được bản thân đã quá xúc động.
Mạc Mạc rất
muốn đi khỏi đó nhưng Giản Chiến Nam vẫn ôm chặt cô, đang ra hiệu cho cô đừng đi, Mạc Mạc, không đi, anh xin lỗi. Đúng thế, cô có thể đi đâu, cô đã kết hôn, đi rồi thì có thế như thế nào, rồi cuối cùng vẫn cần phải
trở về thôi, đi khỏi rất dễ, nhưng khi trở về chỉ khiến cho mọi người
cười nhạo thôi, trừ khi cô đã nghĩ kỹ, hai người ly hôn như vậy sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa. Người một nhà không phải nên hòa hợp sao,
vì sao phải như vậy chữ?
Mặt Mạc Mạc trắng bệch, nhìn Giản Chiến Nam dường như còn muốn làm ầm với mẹ Giản, cô lạnh lùng nói: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, tại con không hiểu chuyện, không nên bảo Chiến Nam
làm những việc này. Chiến Nam, anh đưa mẹ ra ngoài ngồi đi, tự mình em
giặt là được rồi.”
“Biết là tốt rồi.” Mẹ Giản nghe Mạc Mạc nói như thế thì cơn tức mới tiêu bớt, không nói
thêm gì nhấc chân đi ra ngoài, Giản Chiến Nam nhìn Mạc Mạc đầy áy náy,
không biết nói gì cho phải, quay người ra ngoài theo mẹ Giản, trước tiên hắn cần trấn an người mẹ đang xúc động của hắn đã.
Giản Chiến
Nam đi ra ngoài, cô đóng cửa toilet lại, mặt còn đau, cô không biết cuộc sống sao lại phức tạp như thế, chỉ là một chuyện nhỏ, chỉ là chuyện của hai người, vì sao lại trở nên phức tạp như thế.
Cô đứng
trước gương, nhìn thấy dấu bàn tay trên mặt, chỉ cảm thấy ai oán, nhưng không có cảm giác đau khổ âu sầu, càng không có nước mắt, chỉ cảm thấy
bất đắc dĩ, giống như bị kẹt ở giữ kẽ hở, muốn sống không được, muốn
chết không xong.
Mạc Mạc hơi
mơ màng, những ngày như thế còn muốn tiếp tục bao lâu nữa, cô có thể
chịu đựng bao lâu nữa, Giản Chiến Nam sẽ có bao nhiêu kiên nhẫn để xử lý chuyện này, công việc của hắn rất bận, về đến nhà đã mết sắp chết rồi,
còn phải đối mặt với chuyện trong nhà nữa, kiên nhẫn của hắn có thể dùng được bao nhiêu?
Còn giặt
quần áo gì nữa chữ? Nhìn thấy quần áo trong bồn, Mạc Mạc cảm thấy buồn
cười, đơn giản là, Giản Chiến Nam rất tốt với cô, cho nên mới có thể dẫn tới một cái tát, ai, thói đời gì thế này.
Mạc Mạc để
quần áo trong thùng rác, rửa mặt, trong lòng rất khó chịu, nhưng không
khóc, cô ra khỏi toilet, nằm gục trên giường, lòng rất mệt. Lúc Mạc Mạc
đang rối rắm thì Giản Chiến Nam trở lại, cầm đá trong tay, trên mặt hắn
có nét ưu tư phức tạp rất khó phân biệt. Mạc Mạc biết, có một loại cảm
xúc như là tự trách, rất có lỗi. Nhưng mỗi ngày đều xin lõi, thì thời
gian qua phải tiếp tục như thế nào.
Hắn ngồi bên cạnh cô, cô nằm trên giường đọc tạp chí, thật sự Mạc Mạc không muốn nói chuyện, cũng không biết nói cái gì, tầm tình rất chán. Hắn đắp đá lên
trên mặt cho cô, tay cô nhận lấy, giọng nói hơi yếu ớt “Em tự làm được, anh đi nghỉ sớm một chút, này mai còn bận nữa.”
Giản Chiến Nam ôm lấy Mạc Mạc “Mạc Mạc…”
“Em mệt, có thể để ngày mai nói sau không.” Một câu cô cũng không muốn nói, cũng không muốn nghe Giản Chiến Nam nói lời xin lỗi. Thật ra cô rất muốn tức giận, đem sự tức giận với mẹ Giản
trút trên người Giản Chiến Nam, nhưng như thế thì có nghĩa gì chứ, lại
chỉ có thể tạo nên một vòng luẩn quẩn khó chịu. Giải thích, xin lỗi,
chẳng lẽ cuộc sống cứ phải trải qua trong xin lỗi, cho nên thôi đi.
“Mệt thì ngủ đi.” Giản Chiến Nam hôn trán Mạc Mạc, lấy túi chườm đá đi. Mạc Mạc nằm xuống nhắm mắt ngủ, không nhìn thấy thần sắc phức tạp trên mặt của hắn, cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, nhưng làm sao cũng không ngủ được, chỉ có
thể từ từ nhắm mắt lại giả ngủ, chỉ cảm thấy Giản Chiến Nam đã đóng cửa
phòng ngủ đi ra ngoài.
Lầu chính cách đó không xa, Giản Chiến Nam đứng trước mặt một số người, cả nam lẫn nữ, đều đang nghe Giản Chiến Nam dặn dò: “Sau này, không có sự cho phép của tôi, không được cho bất cứ ai khác vào nhà, ngoại trừ bạn của cô chủ.” Hắn bổ sung.
“Cậu, nếu người nhà của cậu đến….?” có người hỏi.
Mắt Giản Chiến Nam nghiêm mặt, mày nhăn lại: “Nghe không hiểu lời tôi nói sao? Người nhà họ Giản ngoại trừ tôi ra, những người khác ai cũng không cho vào.”
“Vâng, thưa cậu”.
Sáng hôm sau khi Giản Chiến Nam tỉnh lại vẫn nhìn Mạc Mạc, cho đến khi cô cũng tỉnh
lại, Mạc Mạc mở mắt ra thấy Giản Chiến Nam cũng đang nhìn mình chăm chú, cô muốn cười nói chào buổi sáng, nhưng cười không nổi, chỉ có thể kém
cỏi nhìn lại hắn.
Giản Chiến Nam thấy vết hồng trên mặt Mạc Mạc, không kìm được cúi đầu hôn nhẹ trên mặt cô “Chào buổi sáng, bảo bối.”
“Chào buổi sáng.” Mặt của cô vẫn còn thấy đau.
“Còn đau không?”
Mạc Mạc nhíu mày “Đã không còn đau nữa, mẹ tức giận như thế, nếu là một cái tát của anh thì đoán chứng em đã biến thành đầu heo rồi.” Mạc Mạc vô vị nói xong thì như cái gì cũng không để ý.
“Đồ ngốc, anh thương em còn không hét, làm sao có thể đánh em, yên tâm đi, sẽ không để em biến thành đầu heo đâu.” Giản Chiến Nam nhìn Mạc Mạc, trong lòng rất khó chịu, im một chút rồi nói “Mạc Mạc, mẹ anh…”
“Hử…. đừng nói những lời đó, tóm lại chuyện đã xẩy ra, nếu em nói không khó
chịu không tức giận là gạt anh. Nhưng đó là mẹ của ông xã em, cho nên em nhịn. Bởi vì chúng ta còn sống với nhau, chúng ta cần nghĩ biện pháp để tránh những chuyện như thế tiếp tục xẩy ra, em chỉ hy vọng, dù có xẩy
ra chuyện gì, thì hãy tin tưởng nhau, thông cảm cho nhau để giải quyết
vấn đề, được không?”
Giản Chiến Nam ra khỏi nhà, không tới công ty mà về nhà ba mẹ, ba không ở nhà, người làm nói với hắn mẹ vẫn ở trong phong “Mẹ.” Giản Chiến Nam gọi.
Mẹ Giản quay đầu, nhíu mày “Sao thế, khuyên mẹ đến xin lỗi sao?”
Đối diện với mẹ như thế khiến Giản Chiến Nam đau đầu, trong trí nhớ, mẹ là người dịu dàng, lương thiện và hiểu biết, vì sao lại chỉ độc đóan với Mạc Mạc như thế “Mẹ, đánh người có đúng không?”
“Con đến giáo dục mẹ phải không?” giọng điệu của mẹ Giản rất khó chịu, chính đứa con mà mình một nay nuôi nấng lại nói như thế.
“Mẹ, mẹ đối với Mạc Mạc không giống như với con gái mình, nhưng ít nhất đừng tổn thương cô ấy.”
“Việc nó làm không đúng, mẹ là mẹ chồng của nó, mẹ có tư cách giáo dục nó.”
“Mẹ!” Giản Chiến Nam chau mày, rõ ràng đã không hờn giận “Mẹ, con biết Mạc Mạc không phải là con dâu vừa ý với mẹ chọn, nhưng
hoàn cảnh bây giờ, con của mẹ không có cô ấy thì không thể, nếu như vì
mẹ rồi sẽ có ngày cô ấy rời khỏi con….”
Sắc mặt mẹ Giản trắng bệch, mắt nhìn chằm chằm vào Giản Chiến Nam “Con, con đang nói cái gì, con uy hiếp mẹ có phải không, hả?”
“Mẹ, Mạc Mạc là người phụ nữ duy nhất con chấp nhận, nếu mẹ không muốn con
lẻ loi một mình cả đời, thì xin mẹ đối xử với cô ấy công bằng một chút,
cô ấy là một cô gái lương thiện, mong mẹ đứng như thế với cô ấy”, Giản Chiến Nam chay mày, không nói thêm gì, xoay người rời đi. Còn mẹ Giản thì đứng lặng ở đó.
Giản Chiến
Nam không ở nhà thì Mạc Mạc đọc sách, ôn bài, cô không biết Giản Chiến
Nam quay về nói chuyện với mẹ, đọc lời tựa cuốn sách một lát thì nhận
được điện thoại của Cầm Tử, giọng điều của Cầm Tử tràn ngập sức sống,
vừa bắt máy thì nghe được giọng của cô “Mạc Mạc, cậu đang làm gì?”
“Ở nhà đọc sách”. Mạc Mạc lười biếng trả lời.
“Mình tới tìm cậu”.
“Hả?” Mạc Mạc giật mình.
“Sao thế, không có phương tiện à, mình đã ở cửa rồi, chờ mình nha.” Cầm Tử nói xong thì tắt điện thoại.
Mạc Mạc đi
vào toilet, nhìn gương mặt sưng đỏ của mình trong gương, sau khi rũ tóc
xuống che khuất rồi mới ra ngoài, xuống dưới phòng khách, dì tố đã mở
cửa, Cầm Tử nhào tới với mười phần sức sống.
“Dì Tố, chào buổi sáng.”
“Cô Tô à, mau vào trong đi.” Dì tố đón tiếp cũng lấy dép giúp Cầm Tử.
Mạc Mạc cười đi tới “Cầm Tử, cậu gầy rồi.”
“Mình thích nghe những lời này. Ánh mắt cậu sao thế, hồng hồng, không ngủ tốt à, này, có phải đêm qua vận động quá độ không.” Vẻ mặt Cầm Tử rất mờ ám.
Mạc Mạc kéo Cầm Tử ngồi xuống sofa, cười hỏi “Cậu đó, vẫn cứ không đứng đắn như thế, sau này nói chuyện không thể không
phép tắc như thế, cậu phải làm gương cho con gái cậu nữa. Đúng rồi, sao
cậu lại chỉ đến một mình, không đưa con gái nuôi của mình tới sao.”
Vẻ mặt Cầm Tử bất đắc dĩ: “Mẹ chồng không cho mình đưa cục cưng ra ngoài, nói đứa bé còn quá nhỏ,
đừng đi loạn như thế. Mình tới đón cậu ra ngoài chơi, rất vất vả mình
mới ra ngoài một lần đó, cậu không thể nói không.”
“Mình còn thật sự muốn nói không.” Cô chỉ tay ra ngoài,thôi miễn đi, Mạc Mạc đứng dậy lôi Cầm Tử nói: “Đi thôi, mình mời cậu đi xem phim.”
Vẻ mặt Cầm Tử không muốn “Này, không phải chứ, mình đã là mẹ của trẻ nhỏ, còn đi xem phim với một cô gái, có ý gì đây?”
Mạc Mạc nhíu mày nghĩ : “Cũng đúng, cậu đã thăng cấp rồi, như vậy đi, mời cậu đi spa thì thế nào?”
Cầm Tử vỗ tay “Chủ ý này không tồi.”
Hai người
cùng cười, Mạc Mạc và Cầm Tử cùng đi spa, mới đi chưa xa, Cầm Tử đột
nhiên phát hiện ra cái gì đó, giữ lấy mặt của Mạc Mạc, mày nhăn lại “Mạc Mạc, mặt của cậu sao thế?”
“À, không sao.” Mạc Mạc đẩy tay Cầm Tử ra, vuốt tóc không được tự nhiên, như muốn che đi gì đó.
Cầm Tử lại quát lên “Anh ta đánh cậu?”
“Không phải mà.” Mạc Mạc vội che miệng Cầm Tử lại.
Vẻ mặt Cầm Tử tức giận “Vậy là chuyện gì, ngoại trừ hắn ra thì còn có ai, Mạc Mạc, cậu nói đi.”
“Không phải anh ấy, cậu cũng đừng hỏi, tại mình không cẩn thận thôi.”
Đó rõ ràng
là dấu bàn tay, gì mà mình không cẩn thận chứ. Cầm Tử nghĩ không ra,
ngoại trừ Giản Chiến Nam thì còn ai dám động vào Mạc Mạc chứ, nếu người khác dám chạm vào Mạc Mạc thì đoán chứng Giản Chiến Nam sẽ phế người đó luôn, nếu không phải Giản Chiến Nam, vậy sẽ là ai, chẳng lẽ là người
nhà của Giản Chiến Nam?
“Cái gì mà không cẩn thận, cậu cho là mình mù sao, có phải người nhà anh ta hay không, vì sao?”
“Chỉ là hiểu lầm, Cầm Tử, xem như chuyện gì cũng chưa xẩy ra, biết không?”
Cầm Tử đau lòng ôm lấy Mạc Mạc “Còn đau không, sao bọn họ có thể đối xử với cậu như thế.”
Mũi Mạc Mạc cay xè, đẩy Cầm Tử ra, “Được rồi, đừng xúc động như thế, người ta sắp khóc rồi đây, đi thôi, đi spa
nào! Để cậu thơm ngào ngạt trở về chuẩn bị hiến thân.”
“Mạc Mạc, anh ta đối tốt với cậu chứ, nói thật đi.” Cầm Tử nhíu mày nói nghiêm túc.
“Anh ấy đối với mình rất tốt, nếu anh ấy không tốt với mình thì mình sẽ
không thể chịu đựng được tất cả những chuyện này. Nhưng mà đó là người
nhà của anh ấy, anh ấy có thể làm sao nữa, như với những người đàn ông
khác, mình cảm thấy, việc này anh ấy xử lý đã rất tốt rồi.” Nói đến thật buồn cười, bởi vì hắn đối tốt với cô, mới trách mọc mẹ chồng mà, ai.
“Ai, kết hôn có đôi khi thật là chuyện phiền toái, mỗi nhà mỗi cảnh, giống
như mẹ chồng mình vậy, mình mới sinh xong, thì bà liền lên kế hoạch
tranh thủ để mình sinh thêm đứa nữa, hơn nữa phải là cháu trai, giờ là
thời đại nào rồi, nhưng điều làm cho người ta hoảng sợ nhất là, mẹ chồng của mình luôn theo dõi ở góc tường, ngất quá.”
Mạc Mạc cảm khái: “Ái chà, quấy rầy cậu với ông xã yêu yêu nha.”
“Cậu thật sự chả có chút đồng tình gì hết.” Cầm Tử nắm vai Mạc Mạc, vẻ mặt ưu sầu: “Thôi đi, chúng ta không đi spa, chúng ta đi uống rượu, một chén giải ngàn sầu.”
Xem ra cuộc sống của mỗi người đều có một ít vấn đề không được như ý, Mạc Mạc nghĩ một chút rồi nói “Được rồi, hôm nay, hôm nay chúng ta sẽ làm hai kẻ nát rượu. Không đúng, cậu
uống rượu sẽ không ảnh hưởng tới cục cưng chứ, cậu không cần cho con bú
sao?”
“Ai, đứa con đáng thương của nhà mình a, chỉ có mệnh uống sữa bột thôi, cho nên uống rượu sẽ không sao hết.”
“À, vậy được rồi, chúng ta đi bar.”
Hai người
lại đổi hướng đến quán bar, phục vụ quán bar thấy Mạc Mạc đi vào thì hỏi Mạc Mạc muốn uống gì, cô bảo phục vụ đi ra ngoài, cô và Cầm Tử tự phục
vụ, hai người bọn họ mà nổi điên thì sẽ chết người đó, không chừng còn
xẩy ra thảm án, cho nên tốt nhất cho họ đi ra ngoài.
Trước kia
khi không có việc gì Mạc Mạc cũng từng nghiên cứu qua, kỹ thuật uống
rượu không cao lắm, nhưng để lừa gạt bản thân và Cầm Tử thì vẫn có thể,
hai người mỗi người một ly bắt đầu uống, trò chuyện, hát, thương tiếc
cho việc hai người đã mất đi cuộc sống đơn giản, hồn nhiên, không có lo
âu.
Không lâu
sau thì hai người đã say, không có hình tượng nằm ngay trên sàn gỗ của
quán, miệng thì không rõ đang hát bài gì, lại cười ngây ngô, hai người
lại ôm nhau như lúc còn nhỏ, ngủ một lúc lâu thì trong quán bar xông tới hai người đàn ông.
Nhìn thấy
hai cô gái uống say khướt, Giản Chiến Nam và Khâu Chí đều nhíu màu, Giản Chiến Nam ôm Mạc Mạc còn Khâu Chí ôm Cầm Tử. Hai người bị tách ra nên
mất hứng ngồi dậy, ồn ào đòi buông ra, đàn ông thôi tránh ra.
Giản Chiến
Nam ôm Mạc Mạc về phòng ngủ, còn Khâu Chí thì ôm Cầm Tử tới phòng khách
của Giản Chiến Nam, chờ Cầm Tử tỉnh rượu rồi mới đưa về nhà. Trên đường
về, Mạc Mạc và Cầm Tử còn tiếp tục nói nhảm.
Cầm Tử mắng to: “Khâu Chí đồ khốn nạn, …..lão nương không muốn sinh nữa, Lão nương thích làm khuê nữ…”
“Haha….” Mạc Mạc cười ngây ngô, tay còn muốn túm lấy Cầm Tử “Mình phải sinh con trai…đi quyến rũ con trai nhà cậu…”
“Con trai mình…. mới …. không thèm con trai của cậu……”
Mạc Mạc uống say nên nói nhầm con gái thành con trai, làm mẹ nuôi mà không để tâm gì cả, mà Cầm Tử là mẹ đẻ nhưng say rượu cũng quyên mất mình sinh là con
gái. Hai người đàn ông nhìn nhau, dở khóc dở cười.
Về đến
phòng, dì Tố pha nước mật ong cho Mạc Mạc và Cầm Tử uống, Giản Chiến Nam nhận ly nước đến dỗ Mạc Mạc uống, sau đó đặt ly lên bàn, đột nhiên Mạc
Mạc bắt ngồi xuống, ôm cổ Giản Chiến Nam khóc tức tưởi, “Ô…. Cầm Tử mình rất khó chịu, ….tại sao họ không thích mình… Cầm Tử…. chúng ta
bỏ trốn đi…….mình muốn đi thanh tu….mình muốn xuất gia…mình muốn làm ni
cô……hì hì, cạo trọc…nhưng mà….mình không nỡ với Giản vô lại nhà mình……., anh ấy vô lại như thế….sao mà mình vẫn luyến tiếc…..ô ô làm sao bây
giờ…”
Tim Giản Chiến Nam đau đớn từng cơn, yết hầu rung rung, phát đau, hai tay ôm lấy mặt của Mạc Mạc, không kìm được cúi đầu hôn cô “Mạc Mạc, luyến tiếc thì đừng đi, Giản vô lại không thể không có em, biết không?”
Mạc Mạc ghét bỏ đẩy mặt của Giản Chiến Nam ra, nói không rõ ràng: “A. Cầm Tử…. sao cậu lại hôn mình…..không đi…..không đi, mình còn muốn sinh một tiểu vô lại nữa,….để cho nó ức hiếp Giản vô lại giúp mình…..”
Mạc Mạc ầm ĩ một chút cuối cùng cũng ngủ, còn Giản Chiến Nam nằm cạnh bên cô, ôm cô, sau khi say rượu nói lời thật, thật sự Mạc Mạc có ý định rời khỏi Giản
Chiến Nam, nhưng cô nói là vẫn còn luyến tiếc hắn.
Sao hắn có thể để cho Mạc Mạc chịu tủi thân, làm sao có thể…
Lúc Mạc Mạc
tỉnh lại thì đã tối, mở mắt ra thì lập tức ngồi dậy, vội vàng chạy tới
trước gương, vẻ mặt kích động, Giản Chiến Nam ngồi một bên bàn internet
nghi ngờ nhìn Mạc Mạc: “Sao thế?”
“Cảm ơn ông
trời.” Mạc Mạc làm dấu tay a di đà phật, “Em tưởng là đã cạo trọc đầu
rồi, may mà chỉ là mơ.” Mạc Mạc ngoảnh đầu nhìn Giản Chiến Nam, “Này,
anh về lúc nào thế?”
Giản Chiến Nam nói với vẻ mặt bất đắc dĩ “Em thật là say không nhẹ.”
“Em uống rượu à, thảo nào đau đầu, Cầm Tử đâu?” Mạc Mạc không nhịn được nhăn mày, nhớ là cô uống rượu với Cầm Tử.
“Khâu Chí đón cô ấy về rồi.”
Mạc Mạc tiếp tục nhìn gương, sao vẫn cảm thấy có gì đó không đúng “A!” một tiếng kêu sợ hãi vang lên.
“Sao thế.” Giản Chiến Nam vội đi tới.
Mạc Mạc vuốt lông mày của mình, lông mày phải sao chỉ còn lại một nửa, Mạc Mạc hoảng hốt nói “Lông mày đâu rồi, lông màu đâu rồi?”
Mặt Giản
Chiến Nam cũng xanh đi, lông mày của mình bị cạo cũng không biết, rốt
cuộc say đến mức làm gì rồi, hắn vừa mới phát hiện, nhưng cho là tự Mạc
Mạc cạo, sau đó Cầm Tử đến nên chưa kịp làm xong. Bây giờ xem ra, cô
hoàn toàn không biết gì rồi “Sau này em còn dám uống rượu nữa, anh liền cột em vào giường luôn.”
“Oa, em đã rất đau lòng rồi, anh còn hung dữ với em, ông xã à, không phải là em bị bệnh rụng tóc chứ, nên mới rụng mất lông mày của em.” Mạc Mạc run rẩy nỏi.
Bàn tay Giản Chiến Nam để trên đỉnh đầu cô, quay đầu của cô qua “Cái quỷ gì thế hả, em nghĩ lại xem, rốt cuộc đã làm gì?”
Mạc Mạc buồn rầu nghĩ lại, dùng hết sức để nghĩ “Hình như… hình như Cầm Tử giúp em sửa lông mày, không phải chứ, sửa đến mức cạo lông mày của em luôn.”
Khuôn mặt nhỏ của Mạc Mạc nghiền ngẫm. Làm sao gặp người khác đây, không đúng, làm sao gặp ông xã đây, ô ô…..
Mặt Giản
Chiến Nam tái đi, sửa lông mày mà có thể cạo mất một nửa, may mà là lông mày, nếu không là…..hắn cũng không dám nghĩ tiếp nữa “Mạc Tiêu Hữu, anh quyết định, sau này không cho phép em lui tới với Cầm Tử nữa.”
Mạc Mạc vội bắt lấy tay của Giản Chiến Nam, cầu xin rất tội nghiệp “Ông xã, đừng mà, em không bao giờ uống rượu nữa, không phải Cầm Tử cố ý mà, em không thể không có Cầm Tử mà…”
Khóe mắt Giản Chiến Nam run run, “Không thể không có Cầm Tử, vậy em đặt ông xã ở đâu?”
Mạc Mạc chui vào trong lòng ông xã: “Ông xã càng không thể không có, Ông xã, em như thế có phải rất xấu không?”
“Bà xã của anh là đẹp nhất, ngoan đi rửa mặt đi, sắp ăn cơm rồi.”
“Ừ.” Mạc Mạc buông Giản Chiến Nam ra đi vào toilet, nhìn một nửa lông mày
còn lại rất là khó chịu, cho nên tìm lưỡi cạo trực tiếp cạo phần còn lại luôn, chờ dài ra. Ai. Sau khi vẽ xong hai bên lông mày rồi mới ra
ngoài.
Lúc ăn cơm
Mạc Mạc cảm thấy như thiếu gì đó, buồn rầu suy nghĩ một chút rồi mới
giật mình, hôm nay không có ớt cay, Mạc Mạc đứng dậy, Giản Chiến Nam
nhìn cô “Làm gì đó?”
“Vào phòng bếp.”
“Hôm nay không cho ăn ớt, uống rượu còn chưa đủ nóng à, ngồi xuống ăn cơm.”
Mạc Mạc tâm không cam tình không nguyện ngồi xuống ăn cơm.
Ăn cơm xong
Giản Chiến Nam đi phòng sách, Mạc Mạc về phòng rồi xem tivi một lát, đi
trộm vào bếp, rón ra rón rén mở tủ lạnh lấy hai quả ót xanh, rửa sạt,
cắt nhỏ, cho ra đĩa, thêm muối và mì chính, cho thêm dấm chua, nước
miệng chảy ào ạt, cô yêu cay như mạng của mình.
Lông mày mới nên hoi không thoải mái, theo bản năng Mạc Mạc đưa tay cọ cọ lên đó,
nhưng tay cắt ớt cay, mà ớt đó không phải là cay bình thương, nếu ớt cay bình thường thì cô sẽ không thích ăn. Mí mắt và lông mày bỗng nóng rát, nóng giống như bị hỏa thiêu.
“Mạc Tiêu Hữu, biết ngay là em sẽ ăn vụng ớt cay mà.” Giản Chiến Nam đi vào nhìn thấy Mạc Mạc bê một khay ớt, sắc mặt nhìn không tốt, cô gái này không thể nghe hắn một lần sao.
Giản Chiến Nam lấy khay ớt cay trong tay Mạc Mạc để lên bàn, sau đó quay lại thì thấy Mạc Mạc đang cắn môi chảy nước mắt “Sao lại khóc thế, anh chỉ sợ em không được khỏe thôi.”Hắn rất hung dữ sao?
“A, ông xã, đau quá.” Mạc Mạc nước mắt lưng tròng nhìn Giản Chiến Nam.
“Sao thế?” Giản Chiến Nam nhìn đôi mắt phiến hồng của Mạc Mạc.
“Em dùng tay cắt ớt để dụi vào mắt, đau quá, ô ô…”
Giản Chiến
Nam chỉ muốn hộc máu, kéo tay Mạc Mạc, rồi cầm thêm dấm chua đi vào
toilet rửa mặt cho cô, giày vò một chút cuối cũng cũng hết đau, Mạc Mạc
thành thật, lúng túng ngồi ở bên giường, hỏi rất quan tâm ‘Ông xã, anh muốn cười thì cười đi, nghẹn sẽ bị nội thương không tốt đâu.”
Giản Chiến Nam cười lên, khuôn mặt điển trai vì cười mà càng thêm mê người. Mạc Mạc tức giận trừng mắt nhìn Giản Chiến Nam “Ông xã, anh thật chẳng có lương tâm gì cả, em đau như thế mà anh còn cười được.” một miếng ớt cay còn chưa kịp ăn còn phải chịu đau đớn như thế.
Giản Chiến Nam cảm thấy vừa thương vừa buồn cười, ngồi bên cạnh Mạc Mạc, ôm cô nói rất cảm khái: “Bà xã, có em, cuộc sống của anh thật muôn màu, em thật sự rất vui.”
“Anh rất biến thái, hừ”. Mạc Mạc đá hắn, rồi ngã lên giường “Em muốn ngủ rồi.”
“Cùng ngủ,” Giản Chiến Nam đã nhào tới.
Hiệp ước phân phòng đã xé bỏ rồi….
Thời gian cứ thế trôi qua, những chuyện không thoải mái Mạc Mạc cũng để lại phía
sau, bởi vì chuyện khiến cô vui vẻ cũng không ít, hơn nữa chuyện ngọt
ngào cũng rất nhiều, nhiều đến mức khiến cho cô không muốn suy nghĩ đến
chuyện không vui nữa.
Nhưng ngoài ý muốn nhất là nhận được điện thoại của mẹ chồng, dĩ nhiên là nói đến
chuyện ngày đó, là bà nhất thời xúc Động. Nếu theo tính của mẹ Giản, Mạc Mạc nghĩ, bà sẽ không nhận cái sai của mình, hơn nữa, đánh cô một tát
cũng sẽ không cảm thấy sao cả, dù có cảm thấy sai đi nữa thì cũng sẽ
không xin lỗi với cô.
Mạc Mạc biết nhất định là Giản Chiến Nam đã nói gì đó, nên mẹ chồng mới gọi điện
tới. Mạc Mạc chỉ có thể nói không cần để lòng, mọi người đều là người
một nhà, hi vọng về sau có thể hòa thuận với nhau là được rồi.
Chuyện này
cứ thế trôi qua. Phần lớn thời gian của Mạc Mạc là ôn tập bài vở, chuẩn
bị cho cuộc thi sắp tới. Hôm nay sau khi nghỉ trưa, Mạc Mạc tới phòng
sách, lại nghe được tiếng lục lạc vang lên, cô nghi ngờ quay đầu lại,
lại nhìn thấy một chú chó nhỏ đang chạy tới hướng cô.
“Mặc Bảo!” Mạc Mạc bất ngờ kêu lên, trên mặt nở nụ cười, giống như gặp được bàn bè lâu năm.
Mặc Bảo nghe tiếng cô gọi thì chạy càng nhanh hơn, nhưng lại dừng lại cách cô không
xa, ngẩng đầu nhìn cô, Mạc Mạc nghĩ một chút rồi đi tới ôm lấy Mặc Bảo,
lại nghe thấy giọng nói “Không cho ôm!”
Mạc Mạc
ngẩng đầu thấy Giản Chiến Nam đi vào, hắn nhìn cô rất nghiêm khắc, Mạc
Mạc đành đứng dậy lùi ra sau, vẻ mặt ai oán nhìn Giản Chiến Nam, cuối
cùng quay đầu lại nhìn Mặc Bảo, cô ra lệnh “Cúi chào!”
Mạc Mạc nói bản thân cúi chào, nhưng Mặc Bảo lại nhìn cô, Mạc Mạc nói “Mặc Bảo, ăn cơm.” Cô nói xong thì vỗ cái bàn phía sau, nhưng Mặc Bảo vẫn không phản ứng.
Nó không phải là Mặc Bảo của cô.
Không phải.
Giản Chiến Nam đi tới ôm Mạc Mạc cười nói: “Đã bao nhiêu năm rồi, làm sao nó nhớ rõ được khẩu lệnh của em.”
“Ừ, cũng đúng.” Mạc Mạc cười trả lời, thực ra cô biết nó không phải Mặc Bảo, tuy chú
chó này rất giống Mặc Bảo, nhưng Mặc Bảo sẽ không quên lời của cô, sẽ
không quên ký ức của bọn họ. Cô đoán rằng, Mặc Bảo đã không còn trên đời này, giống như cô đã mất đi cục cưng vậy, chú chó này nhất định là do
Giản Chiến Nam đưa tới để thay thế Mặc Bảo dỗ cho cô vui.
“Mặc Bảo, lăn qua lăn lại.” sau khi Giản Chiến Nam ra lệnh, Mặc Bảo nằm úp xuống sau đó lăn qua lăn lại.
Mạc Mạc cười lên “Haha, Mặc Bảo học được cái mới, nó vẫn rất thông mình, vậy, em có thể nuôi nó chứ.’
Giản Chiến Nam nói “Có thể, nhưng không để nó lên lầu, nó có phòng ngủ riêng của mình.”
Vẻ mặt của Mạc Mạc buồn rầu “Mặc dù hơi bạc đãi Mặc Bảo, nhưng có thể miễn cưỡng chấp nhận, phải không Mặc Bảo.”
Mạc Mạc
không phát hiện ngón tay Giản Chiến Nam đang hướng về phía Mặc Bảo ra
chỉ thị, Mặc Bảo quỳ xuống đất, gật đầu lên xuống. Mạc Mạc Giản lại cười “Mặc Bảo đồng ý rồi, nếu Mặc Bảo không ngại, thì như thế đi.
Ông xã, cảm ơn anh đã trả Mặc Bảo lại cho em, bây giờ em có thể đưa Mặc
Bảo đi thăm nhà mới của bọn em một chút không?”
“Đương nhiên.!”
“Mặc Bảo, đi nào”. Mạc Mạc vỗ tay đi ra ngoài, Mặc Bảo cũng đi theo.
Giản Chiến
Nam nhìn theo bóng dáng vui vẻ rời đi của Mạc Mạc, bên môi nở nụ cười,
hắn hy vọng, Mạc Mạc sẽ vĩnh viễn vui vẻ như thế, mà hắn có thể cho Mạc
Mạc rất nhiều, rất nhiều điều vui vẻ, nhưng Mạc Mạc thật sự vui sao?
Kết hôn hơn
hai tháng, nhưng bụng Mạc Mạc không hề có chút tin tức nào. Lúc đầu Mạc
Mạc không muốn sinh con, nhưng cuối cùng cũng thỏa hiệp, Giản Chiến Nam cũng biết điều kháng cự lớn nhất của Mạc Mạc là gì?
Nguyên nhân
khiến bà xã thân yêu của hắn sợ là vì cô đã mất đi đứa bé kia, cho nên
đã để lại bóng ma, Giản Chiến Nam cũng mơ hồ cảm thấy, Mạc Mạc cũng đang sợ, sợ hắn sẽ rời khỏi cô, phản bội cô. Nhưng hắn sẽ cố gắng làm tốt
hơn, khiến cho Mạc Mạc tin tưởng hắn hoàn toàn.
Cơ thể hai
người đều tốt, vẫn cần cù cày cấy nhưng không có kết quả, chỉ có thể nói duyên phận không đến, hắn an ủi Mạc Mạc như thế, cũng là nói với bản
thân, có một số việc không thể gấp được.
Quan hệ của
Mạc Mạc với mẹ chồng cũng dịu đi rất nhiều, cô sẽ về nhà thăm người lớn
với Giản Chiến Nam, cùng ăn cơm, mọi người ở cùng nhau cũng không tệ
lắm. Nhưng gần đây cô phát hiện, mẹ chồng không tới bên nhà cô, cô nghe người làm nói lại mới biết đó là mệnh lệnh của Giản Chiến Nam, hình như như vậy không tốt lắm, nhưng mà lại như không sao, cô cũng không can
dự, để cho ông xã giải quyết là ổn rồi.
Hôm nay Mạc
Mạc vừa nhận được giấy dự thi, rất vui vẻ, nhưng lại nhận được điện
thoại của mẹ Giản, trong lòng Mạc Mạc bồi hồi, mẹ Giản nói: “Mạc Mạc à, mẹ đưa con đi khám, con bảo lái xe đưa con sang đây.”
Mạc Mạc hơi đau đầu, nhưng vẫn lễ phép nói “Mẹ, chúng ta đã khám qua bác sĩ rồi mà, lần đó là mẹ đưa con đi, tất cả mọi chuyện đều tốt mà.”
Mẹ Giản hơi không kiên nhẫn “Lần này không giống lần trước, mẹ đưa con đi khám trung y, rất nổi tiếng, mẹ vì muốn tốt cho hai đứa, sẽ không hại con đâu.”
Mạc Mạc nghĩ, dù sao cũng là trung y, bắt mạch, kê thuốc…..vân vân, cũng không sao “Mẹ, vậy mẹ chờ con một chút, con sang đó, có cần Chiến Nam đi kiểm tra chút không ạ?”
Trong lòng mẹ Giản đã thoải mái hơn so với trước kia, ít nhất là Mạc Mạc cũng bắt đầu phối hợp với bà “Không cần, trước tiên con cứ qua đây, mẹ ở nhà chờ con.”
“Dạ, lát nữa gặp mẹ ạ’ Mạc Mạc tắt điện thoại, thay quần áo, sau đó ra khỏi nhà, bảo lái xe
đưa cô tới nhà họ Giản, gặp mẹ Giản, hai người lại đi ra, mẹ Giản nói
địa chỉ của bác sĩ trung y kia rồi đi tới đó.
Mẹ Giản nói, ba của viện trưởng trung y kia còn có cả ông nội đã từng là ngự y trong hoàng cung nhà Thanh, đến tay ông thì đã có những đổi mới, Mạc Mạc cũng rất tò mò về trung y, cảm thấy rất thần bí, nhưng cũng chỉ là tò mò,
cũng không muốn đưa bản thân ra thử nghiệm, nhưng mẹ Giản đãthích như
thế thì cô cũng chỉ có thể phối hợp theo.
Mẹ Giản là
người quen cho nên viện trưởng tự mình tiếp đón, cho ra kết luận thể
chất của Mạc Mạc là thể chất hàn, hư, vân vân gì gì đó, tóm lại là cơ
thể không thoải mái. Mạc Mạc tưởng cô phải uống thuốc hoặc thuốc bổ,
nhưng không dự đoán được là phải châm cứu.
Mạc Mạc luôn sợ kim, từ nhỏ tới lên cô chưa bao bị chích như thế, truyền nước biển
vẫn không phải là sợ nhất, sợ nhất là kim châm lên cơ thể, lần đầu tiên
kim đâm vào người cô, cô đã ngất đi, rất dọa người. Bây giờ nhìn thấy
cái kim dài dài đó, Mạc Mạc rất muốn ngất, cũng cảm thấy miệng lưỡi đã
khô khốc, tinh thần không yên, mặt cũng đã bạc đi.
“Con uống thuốc là được rồi, không cần châm cứu được không?”
“Nghe bác sĩ.” Mẹ Giản nói với mẻ mặt không chút thay đổi, cũng không thèm nhìn Mạc Mạc đã sợ đến mặt trắng bệch đi.
“Đừng sợ, chỉ đau một chút thôi.” Bác sĩ cười nói tủm tỉm, dù sao bác sĩ tập mãi cũng thành thói quen.
Làm sao có
thể không sợ, đây chính là châm cứu chính tông đó, một cây kim đâm vào
da thịt, Mạc Mạc nghĩ đến mà nổi cả da gà, rất muốn bỏ chạy, nhưng cô
lại không có tiền đồ như thế.
Mạc Mạc ngồi ở đó, để nơi cần châm cứu lộ ra, cơ thể đã lo sợ đến mất cả cảm giác,
thậm chí là cứng ngắc, tay chân lạnh lẽo, trong đầu không nhịn được nhớ
tới cảnhchâm cứu đầu người trên ti vi, cô cảm thấy đó là cảm giác sởn cả gai ốc, cảm giác như nhìn thấy rắn.
Cô vốn là
người nhát gan, Mạc Mạc cảm thấy có một cây kim đâm tới, tóc gáy cô dựng thẳng lên, không kịp suy nghĩ gì nữa đầu cô đã mất đi tri giác, trước
mắt tối sầm, cơ thể lảo đảo rồi ngã xuống, ruốt cuộc không còn cảm thấy
gì nữa.
Edit: Đoạn đường phía trước còn rất
dài……dài….. và rất nhiều bất ngờ, ngược vẫn chưa đến đỉnh điểm, bà con
cô bác cứ từ từ đón đọc, chuẩn bị sẵn tâm lý, hẹn trước bác sĩ tâm lý
thì càng tốt…….huhuhu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...