Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Phòng làm việc của Giản Chiến Nam ở
trước mắt. Nếu như có thể, Tiêu Hữu không muốn đặt chân vào nơi này dù
chỉ một bước. Nếu như có thể, cô không muốn cùng anh có bất kỳ quan hệ
nào nữa, nhưng giờ đây cô đã không còn bất kỳ lựa chọn nào nữa rồi bởi
vì cửa cũng đã gõ, chân cũng đã đi vào bên trong.

“Tiêu Hữu!” Hai lòng bàn tay Cầm Tử úp
lấy gương mặt đang nhạt nhòa nước mắt. Tiêu Hữu nhìn Cầm Tử, lại hướng
ánh mắt đến nam nhân đeo kính đứng cách đó không xa, anh tuấn, lịch sự,
hào hoa phong nhã say đắm lòng người, đúng bản chất của nhân viên tập
đoàn Giản thị. Bạn bè của cô phần lớn đều biết đến Giản Chiến Nam, thế
nhưng giờ đây lại xa lạ như thế, đến nỗi đem cả Cầm Tử không sợ trời
không sợ đất hù dọa đến rơi nước mắt.

“Cầm Tử” Tiêu Hữu bước tới, vòng tay ôm
lấy thân hình mảnh mai của cô bạn thân thiết “Xảy ra chuyện gì vậy?
Ngoan nào, đừng khóc”

“Tiêu Hữu, thật xin lỗi, tớ vốn muốn tìm ‘nó’ đòi lại công bằng cho cậu, không ngờ lại mang phiền phức đến cho
cậu” Cầm Tử đã đem Giản Chiếm Nam liệt vào danh sách cầm thú, Cầm Tử
cũng biết ngay tình huống này của mình, ‘người yêu cũ’ của Tiêu Hữu
tuyệt đối không phải là người.

Cô cũng biết Tiêu Hữu không muốn nhìn
thấy Giản Chiến Nam, nói không chừng bước vào nơi này liền sẽ cảm thấy
cực kỳ ghê tởm. Nhưng mà cô không có biện pháp, cô gây ra ‘chuyện tốt’,
làm ‘rách’ chiếc xe đắt tiền của anh ta, bán hết gia sản cô cũng không
bồi thường nổi.

Cầm Tử biết mình không nên gọi cho Tiêu
Hữu, nhưng cô hoàn toàn không biết nên làm thế nào cả. Người duy nhất có thể giúp cô lúc này chỉ có Tiêu Hữu mà thôi. Hi vọng tên cầm thú Giản
Chiếm Nam kia còn có chút lương tâm vì mối quan hệ mình đã từng có với
Tiêu Hữu mà có thể không truy cứu chuyện này. Đối với tên cầm thú đã có
trong sách đỏ này, có lẽ nàng đã quá ngây thơ rồi.

Tiêu Hữu cau mày “Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”

Cầm Tử thấp giọng nói nhỏ bên tai Tiêu
Hữu. Cô nghe xong liền hiểu rõ, gương mặt lúc đen lúc trắng. Cô kéo tay
Cầm Tử, đứng trước mặt nam nhân kia nói “Cần phải bồi thường cho bao
nhiêu tiền?”


“Cái này phải đợi chủ chiếc xe đến thương lượng” Nam nhân giương đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Cầm Tử.

Nhìn hắn có vẽ khinh thường mình, Cầm Tử tức giận rống lớn “Nhìn cái gì? Coi chừng ta móc mắt ngươi”

Tiêu Hữu đang muốn mở miệng thương
lượng, cửa phòng làm việc liền ‘phanh’ một tiếng bị người đẩy ra. Một
người đàn ông cao lớn đang ôm chặt một cô gái xinh đẹp trong lòng , cả
hai đang trong tư thế hôn nhau thắm thiết như không muốn buông ra. Cánh
tay vững trãi ôm lấy vòng eo của cô gái, cánh tay của cô ấy cũng thủy
chung như rắn quấn quanh cổ đối phương. Cả hai người hôn nhau tựa như
rất sốt ruột muốn nhanh chóng trèo lên giường.

Trong phòng trong chớp mắt một mảnh tĩnh mịch. Lòng Tiêu Hữu truyền đến một hồi đau đớn, thống khổ, thật giống
như có một thanh kiếm đâm xuyên qua trái tim cô. Máu tươi đã phun tứ
tung, đau đến hít thở không thông. Khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút
huyết sắc, bàn tay cô siết chặt lấy tay Cầm Tử, cơ thể thậm chí không
cách nào ngăn được khẽ phát run. Cầm Tử tức giận khoác tay lên vai Tiêu
Hữu cho nàng thêm sức mạnh, nhưng trong mắt hoàn toàn đang phát hỏa.

Giang Nhã giật mình, không ngờ tới sẽ có nhiều người ở đây như vậy. Trong nhất thời đỏ bừng cả hai má, nhưng vẫn thủy chung không buông cánh tay đang ôm lấy cổ Giản Chiến Nam. Thật
giống như quên mất động tác của mình, ngơ ngác tựa hẳn vào trong bờ ngực rắn chắc, tầm mắt lại nhìn biểu hiện của Tiêu Hữu.

Mà trên mặt của thanh niên đã bắt Cầm Tử hoàn toàn xuất hiện sự tranh thủ xem kịch hay, mùi thuốc súng đã nồng
nặc căn phòng. Hắn biết Giang Nhã, nhưng không biết Tiêu Hữu, chẳng qua
có nghe nói lúc trước Giản Chiến Nam có một cô bạn gái nhỏ, chẳng lẽ?
Phỏng đoán , cũng chỉ là phỏng đoán thôi nha.

Duy nhất mỗi Giản Chiến Nam là thần sắc
không hề thay đổi, hắn tự mình kéo cánh tay Giang Nhã xuống, con ngươi
trong trẻo lạnh lùng không có một tia ấm áp “Đi ra ngoài hết đi”. Hắn
lãnh đạm ra lệnh khiến cho người khác không khả năng phản bác.

Tiêu Hữu lôi kéo cánh tay Cầm Tử từng
bước một hướng bên ngoài đi, nhưng ngay thời điểm lướt qua người Giản
Chiếm Nam, khủy tay cô lại bị cánh tay đã từng vô cùng quen thuộc tay
gắt gao giữ lại “Em ở lại”

Đôi tay này đã từng vì cô che mưa che
gió, đôi tay này đã từng nhẹ nhàng lướt trên mặt cô, môi cô, tóc cô… đã
từng rất ấm áp, đã từng để cho cô mê luyến. Nhưng giờ phút này đây, nó
lại thật giống như ác quỷ, không chút hơi ấm, chỉ có lạnh như băng. Tiêu Hữu ra sức giãy giụa, cô muốn rời khỏi nơi này, ở đây quả thật khiến
cho cô hít thở không thông, nhưng tay Giản Chiến Nam giống như mọc rễ ở

trên cổ tay cô, không cách nào tránh cho thoát.

“Này tên họ Giản cầm thú kia, mau buông
Tiêu Hữu ra, lấy cái bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi người cậu ấy,
mau!” Tình tình Cầm Tử khá nóng, hơn nữa đối với người cô chàn ghét thì
dù cho có là ba hay mẹ hay anh hay chị gì cũng ghét cho đến tận gốc tận
rễ. Nhìn cánh đã ôm qua người khác mà giờ phút này lại giữ chặt lấy Tiêu Hữu, cô so Tiêu Hữu còn khó chịu hơn.

“Hai người từ từ nói chuyện” Giang
Nhã dường như là người hiểu chuyện, hào phóng khiến cho người ta cảm
thấy cô như là Thánh mẫu chuyển thế, nói xong xoay người thẳng thắng đi
ra ngoài.

Cầm Tử lôi tay kéo cánh Tiêu Hữu nhưng
không ngờ mu bàn tay còn lại cảm thấy nhói đau, cô cùng Tiêu Hữu không
ngờ lại bị tên thanh niên đeo mắt kiếng giả danh trí thức kia mạnh mẽ
tách ra. Cầm Tử vừa định mắng, hắn đã nhanh chóng bụm miệng cô lại không cho nói, hắn ôm hông của cô túm kéo đi ra ngoài.

Mẹ kiếp! Tại sao lại cưỡng chết cô như
vậy chứ? Hắn là ai đây? Nam nữ thụ thụ bất thân hắn không biết sao? Cầm
Tử cắn, đá, đạp, nhưng vẫn không ngăn được bị hắn túm quẳng ra ngoài.
Cửa phòng làm việc bị đóng lại, không gian im ắng chỉ còn lại Tiêu Hữu
cùng Giản Chiến Nam.

“Có thể buông tay chưa? Tôi nghĩ giữa
chúng ta hiện tại không có quen thuộc đến nỗi có thể lôi lôi kéo kéo như thế này” Tiêu Hữu yên lặng đứng im. Thần sắc đau thương đã khôi phục
như thường, nhưng mà sức lực của nàng không đủ mạnh, đôi mắt không giấu
được nét bi thương nên đã để lộ nỗi lòng của cô.

Giản Chiến Nam từ từ buông Tiêu Hữu ra.
Tuấn nhan vẫn lạnh lùng, đôi cặp mắt kia cũng không còn khiến cô cả thấy thâm tình nữa. Có lẽ, chẳng qua là tất cả chỉ vì cô đối với hắn đã
không còn cảm giác, người đàn ông này, về sau cùng cô không còn bất kỳ
quan hệ nào nữa.

“Mạc Mạc…”

“Xin gọi tôi là Mạc Tiêu Hữu” Tiêu Hữu
nâng cằm nhìn anh, trên môi anh nhất định còn lưu lại hơi thở của Giang
Nhã. Cô muốn mình phải thật trấn tĩnh, anh chỉ là một người qua đường

trong cuộc đời cô mà thôi. Thế nhưng không tự chủ vẫn hướng về phía anh, cô không cách nào làm cho chính mình bình thản, tự giận bản thân, mình
tại sao vẫn cứ không có năng lực như vậy chứ?

“Đừng có dùng khẩu khí đó nói chuyện với anh” Giản Chiến Nam khẽ cau mày, gương mặt xanh mét, dường như có chút
phiền não không nói thành lời.

Tiêu Hữu không muốn mình phải tức giận,
nhưng mà tại sao anh vẫn cứ thích yêu cầu cô như vậy? “Vậy tôi phải nói chuyện với anh như thế nào?”

Giản Chiến Nam hít một hơi thật sâu. Anh xoay người móc trong túi áo một điếu thuốc, dùng sức hít một hơi để tim không còn cảm giác không thoải mái. Anh quay đầu lại nhìn Tiêu Hữu “Em
hận anh như vậy sao?”

“Không có. Anh không có đủ tư cách khiến tôi phải hận. Tôi thật không có thời gian để ở đây nói chuyện phiếm với anh” Tiêu Hữu hai tay nắm thật chặt, thân thể cứng đờ đứng ở nơi đó.
Giản Chiến Nam vẫn còn muốn đóng kịch nữa hay sao? Nếu đã lựa chọn Nhã
Nhi thì còn ở đây nói này nói nọ với cô làm cái gì?

“Tiền, xe, nhà cửa, em muốn cái gì… anh
đều có thể cho em” Giản Chiến Nam xoay lưng về phía Tiêu Hữu, ánh mắt
anh đặt ngoài cửa sổ, anh không cách nào đối mặt với ánh mắt ngây thơ
của cô.

Nước mắt Tiêu Hữu bị ép rơi ra ngoài,
nhưng cô cứng rắn ép chúng chảy ngược vào trong. Tiêu Hữu nhìn tấm lưng
Giản Chiến Nam bóng lưng, tâm co quắp lại thành một trận, cơn đau tràn
ra khắp tứ chi. Anh sỉ nhục cô nhiêu đấy còn chưa đủ hay sao? Tại sao cứ nhất quyết phải làm cho cô đau liệt phế tâm can như thế này? Tiêu Hữu
cất giọng run run hỏi “Cảm tình của tôi… tình yêu của tôi… anh cảm thấy
đáng bao nhiêu tiền? Giản Chiến Nam… anh nói đi… có đáng nhiều tiền
không?” Tiền, có thể mua được tất cả sao? Là muốn bồi thường cô, vẫn là
muốn dùng tiền để mua sự an lòng hay sao?

“Mạc Mạc! Em nói xem, em muốn cái gì?” Cuối cùng, anh cũng xoay người lại.

“Ha ha… Tôi nói sao? Xin hỏi, cái gì
cũng có thể à?” Tiêu Hữu cười đau đớn, lệ ở đáy mắt hội tụ lại thành
dòng sông bi thương, cướp đi chút sức lực cuối cùng của cô, chỉ lưu lại
khổ sở, từ từ gặm nhắm cõi lòng đã đầm đìa máu tươi.

“Chỉ cần là cầu xin của em, bao nhiêu, anh cũng đều thỏa mãn”

“Ha ha…” Tiêu Hữu khổ sở cười “Tôi muốn
một cục gôm có thể xóa hình bóng anh trong óc của tôi, tất cả những gì
liên quan đến anh trong thế giới của tôi hoàn toàn có thể biến mất không chút dấu vết. Coi như tôi chưa từng quen biết qua anh, Giản Chiến Nam…
anh có thể thỏa mãn tôi sao?”

“Mạc Mạc, thực tế một chút có được không?”

“Giản Chiến Nam, đừng sỉ nhục tôi nữa”
Tiêu Hữu chỉnh lại lời của hắn. Cô nhịn cơn đau nơi đáy lòng, dùng hết

hơi sức còn lại gằn từng chữ một “Tình yêu này cùng tôi không có duyên,
tôi không biết nó sẽ mang lại cho tôi sự sỉ nhục lớn như vậy. Sự sỉ nhục này khiến cho tôi cảm thấy thật sự ghê tởm. Nhưng tôi bất kể cho dù là
sự sỉ nhục đi chăng nữa, nếu đã yêu thì tôi liền yêu, cảm tình của tôi
là vô giá. Dĩ nhiên trong Giản chủ tịch chỉ là trò chơi tiêu khiểu lúc
tích mịch mà thôi, nhưng là tôi không ra giá cho tình yêu của mình. Giản chủ tịch, chuyện của chúng ta đến đây chấm dứt đi, tôi còn phải đi học. Xin không cần tiễn”

Tiêu Hữu xoay người, cũng không quay đầu nhìn anh mà vững bước rời đi, sống lưng vương thẳng, cô cố gắng không
để thân ảnh chật vật của mình lọt vào mắt anh… nhưng mà, tâm đã sớm đau
đớn không chịu nổi.

Tiêu Hữu vẫn cho rằng tình yêu là ngọt,
chua , khổ, có nhiều màu sắc khác nhau, nhiều mùi vị khác nhau. Nó có
thể mang cho cô tâm tình cũng cảm giác khác nhau, nhưng vẫn không biết
mặt khác của tình yêu là một thanh đao sắc bén, yêu càng sâu, thương
càng nặng, người nào yêu trước thì người đó sẽ gặp thất bại thảm hại, bi thương hoàn toàn.

Nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được, từng giọt từng giọt đua nhau rơi xuống trên mặt đất. Tầm mắt là một
mảnh mơ hồ, cái gì cũng nhìn không thấy, lỗ tai không nghe được bất kỳ
âm thanh nào, thế giới quanh cô là một mảnh tĩnh mịch, giống như cõi
lòng đã chết đi.

Đôi lời sau chương này:

Thật sự mà nói, ta đã đọc xong toàn bộ tác phẩm này cách đây 1 tháng bằng bản cv của bạn Quỳnh bên lqđ.

Khi bắt tay vào edit “Tổng tài thú
yêu”, ta đã phải gặp rất nhiều trắc trở chẳng hạn như thời gian, kỳ thi
giữa khóa cũng như cuối khóa và giờ đây là tâm tình.

Ta cực ghét anh nam chính Giản Chiến Nam trong bộ này. Vừa bá đạo, không hiểu lý lẽ, không xác định được
tình cảm của mình lại không biết quý trọng những thứ khi mình đang có,
chắc hẳn đọc đến chương này thì mọi người cũng thấy được điều đó hả?

Nhưng còn những tập sau, 100% mọi
người sẽ còn ghét cay ghét đắng cái tên… ừm… theo lời Cầm Tử thì bảo là
cầm thú cũng không bằng đấy.

Nhân vật ta ghét thứ hai chính là
Giang Nhã. Chê GCN không có tương lai để đèo bồng theo một tên không ra
gì, để cuối cùng về đây đoạt đi tình yêu của người khác. Và sau này ả ta còn nhiều trò man rợ hơn đến nỗi chúng ta không tưởng tượng ra được. Là gì thì cứ từ từ mà đọc nhé!

Nhân vật thứ ba ta ghét chính là nữ
chính – Mạc Tiêu Hữu. Lý do vì sao? Hãy đọc đến những tập cuối sẽ biết.
Cụ thể chính là anh nam chính dù cho có hành hạ, đày đọa nữ chính ntn
thì cũng tha thứ. Đây là 1 phong cách rất ư là… ngu si và dại trai… đẹp
^^.

Nhân vật ta thích nhất… e hèm! Chưa xuất hiện. Bật mí… là “con trai của Giản Chiến Nam và Giang Nhã”… há há…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui