Giản Chiến Nam nghiêm mặt im lặng, lôi
Tiêu Hữu vào trong xe, khởi động máy chạy đi, toàn thân là một sự tức
giận không nói nên lời. Tiêu Hữu không để ý đến khuôn mặt đen thui của
anh, không quan tâm tới ánh mắt lạnh lùng cùng tức giận, cô chỉ nhìn hai bên đường, nhẹ giọng nói “Dừng xe, em phải về nhà”
Giản Chiến Nam đột nhiên quay ngược xe
trở lại, dừng ở bên đường. Anh dừng xe bất ngờ như thế khiến Tiêu
Hữu không kịp chuẩn bị liền ngã ra sau lưng ghế. Cô còn chưa kịp phản
ứng gì thì đã bị anh nắm lấy gáy, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
Hai người cứ thế tiến lại gần nhau hơn.
Hơi thở của anh nóng rực phả ở trên mặt cô. Đó là hơi thở thật quen
thuộc, mang hương vị khiến cho cô khoan khoái nhẹ nhàng, khiến cho tận
sâu trong cõi lòng cô dao động, tim nẩy lên mạnh mẽ.
Khi thấy trong đôi mắt đen của anh toàn
là hình ảnh của mình thì trong lòng cô chợt nhói đau. Vì thế Tiêu
Hữu nhắm chặt mắt lại, trong lòng tự nhủ không được nhìn vào cặp mắt đó. Nếu không cô sẽ lại yếu lòng, sẽ không quan tâm đến vấn đề rắc rối giữa hai người nữa và sẽ lại nghe theo lời anh. Cô vẫn còn lo lắng chuyện
anh sắp xếp vụ tai nạn để gặp gỡ cô, băn khoăn không biết anh có thật sự thích mình hay là không. Nếu tình yêu mà cũng có thể xếp đặt được như
thế thì cô càng sẽ phải cố gắng quên anh đi, không được để bản thân mình thất bại.
Giản Chiến Nam tức giận nhìn Tiêu Hữu,
trông thấy đôi mắt xinh đẹp của cô nhắm chặt lại, không muốn đối mặt với mình, hàng lông mi dài cong vút hơi run run thật giống như cái lông vũ
mỏng manh khiến lòng anh ngứa ngáy, rất muốn hôn lên khuôn mặt đó. Hơn nữa cơn tức giận vì nhìn thấy cô bị người khác hôn cũng đã giảm đi ít nhiều.
Thế nhưng, khi ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi của Tiêu Hữu, dường như anh lại nhìn thấy dấu vết để lại của
người con trai khác, hơi thở cũng mang hương vị của người khác, lòng anh thật sự không ưng ý chút nào. Vì thế anh vòng tay ôm cô vào trong lòng
thật chặt, giọng lạnh lùng hỏi “Vì sao lại để cho người ta hôn em?”
Tiêu Hữu mở mắt nhìn Giản Chiến Nam, chẳng
lẽ khi anh hỏi thì cô sẽ phải trả lời liền hay sao? Cô cũng đã từng hỏi
anh, vì sao anh lại tiếp cận cô mà anh đâu có thèm trả lời. Cô chỉ muốn
biết trong lòng anh, cô là như thé nào thôi. Anh có thật sự thích cô hay không? Thế nhưng anh lại không muốn nói cho cô biết hoặc có khi anh
không thể giải thích được cũng không biết chừng.
Cô còn là học sinh, vẫn còn bé lắm, nên
có thể hơi xấu tính một chút, có thể hơi so đo, ích kỷ một chút. Thật
ra, cô chỉ là lo lắng xem liệu anh có thích cô hay không mà thôi.
Tiêu Hữu vốn dĩ muốn giữ vẻ mặt trầm
lặng nhưng Giản Chiến Nam lại dùng khí thế ép buộc nên cô đành phải trả
lời anh. Thế nhưng câu trả lời lại là “Em có quyền không trả lời câu hỏi của anh…”
Giản Chiến Nam mặt xanh mét giận dữ. Không chịu trả lời câu hỏi của anh sao? Anh nhìn cô chằm chằm, giọng lãnh đạm nói.
“Anh nói gì em đã quên rồi sao? Mạc Mạc! Môi của em chỉ có anh mới được hôn, quên hết rồi sao?”
Nói xong, Giản Chiến Nam mang theo dáng
vẻ tức giận, hung hăng cúi đầu cưỡng hôn Tiêu Hữu, một tay ôm chặt lấy
cô, một tay đặt sau gáy, buộc cô đón nhận nụ hôn của mình.
Nụ hôn của anh như muốn xóa đi hơi thở
của tên đàn ông khác. Cái miệng xinh xinh của Tiêu Hữu chỉ có thể tồn
đọng lại mùi vị của anh, chỉ có anh mới được hôn.
Cô bé con tinh ranh, lại còn nói đến chuyện quyền này lợi nọ với anh cơ đấy! Anh cần phải xem xét đến việc thiết đặt quân luật với cô mới được.
Anh hôn cô, cướp ,mất cơ hội hít thở của cô, tuyên bố cho cô biết quyền lực của anh là rất mạnh. Chỉ có điều,
cái miệng ngọt ngào kia lại khiến cho anh mất kiểm soát, không thể dứt
ra được.
Tiêu Hữu không thể thoát ra khỏi vòng tay anh. Nụ hôn của Giản Chiến Nam rất mạnh mẽ, giống như muốn thiêu đốt cơ thể cô. Cô không phủ nhận rằng mình rất thích nụ hôn của anh, hơi thở của anh.
Giây phút bờ môi kia hôn lấy mình khiến cho lòng cô mất đi cả lý trí
cùng cảm giác. Nụ hôn của Giang
Xuyên không hề khiến cho lòng cô xáo động như thế, không khiến cho lòng
cô đau đớn như thế, thậm chí còn khiến cô thấy không ưng ý chút nào.
Điều này cho thấy trong lòng cô, Giản
Chiến Nam đã chiếm một phần rất quan trọng. Chỉ có điều, hiện giờ giữa
hai người vẫn còn nhiều rắc rối khó giải quyết. Hơn nữa nơi nhiều người
qua lại thế mà làm chuyện này thì thật là mất mặt.
Nụ hôn của anh cứ như muốn ăn tươi nuốt
sống cô vào bụng vậy. Cô không muốn mình trở thành trò cười cho thiên
hạ, cô không thích anh cứ thế ép buộc cô.
Tiêu Hữu hung hăng cắn môi anh một cái. Cô thường xuyên bị anh trêu chọc, thế nhưng cô không hề mong muốn nụ hôn kia chút nào.
Giang Xuyên sau khi cưỡng hôn cô xong là chạy mất dép, không cho cô có cơ hội tức giận trong khi Giản Chiến Nam
không được may mắn như thế. Môi anh bị Tiêu Hữu cắn một cái thật mạnh.
Anh hít sâu, bởi vì đau cho nên đành buông cô ra, bờ môi gợi cảm xuất
hiện một tia đỏ của máu tươi.
“Em định giết chồng em à, bé con?”
Giản Chiến Nam nhìn mặt mình qua gương chiếu hậu. Cô bé này, cắn anh mạnh như thế khiến môi sưng cả lên rồi.
Anh quay đầu nhìn Tiêu Hữu thì thấy cô
đang có ý định mở cửa xe đi xuống. Giản Chiến Nam nhanh chóng nắm lấy
cánh tay mảnh khảnh kéo cô quay người trở lại trên ghế ngồi, hung tợn
nói “Em định đi đâu?” Anh gầm nhẹ đồng thời lại cúi người xuống, hôn cô, mặc kệ môi có chút cảm giác đau.
Tiêu Hữu lấy tay đánh lên vai anh ú ớ
định nói gì đó nhưng đã bị anh chặn lại bằng nụ hôn cuồng dã, đã thế lại khiến cho anh có cơ hội đưa lưỡi mình chui vào trong miệng cô.
Cô nhíu mày, anh không thấy đau hay sao?
Anh không phải là người. Cô mạnh mẽ
chống cự đòi lại quyền lợi của mình. Nhưng nụ hôn bá đạo của anh còn
mang theo vị máu dần dần lan ra khắp miệng, khiến cô không còn ý muốn
muốn giãy dụa nữa.
Cô thấy hối hận vì đã cắn anh…
Đúng lúc hai người đang hôn nhau say đắm thì có người đập cửa kính xe. Tiêu Hữu mở mắt, nhìn thấy bên ngoài xe
là một anh cảnh sát giao thông. Cô liên tục lấy tay đánh vào người Giản
Chiến Nam yêu cầu anh dừng hành động của mình lại và buông cô ra. Cô
thấy ngượng vô cùng, muốn cắn anh một cái nữa. Thế nhưng vẫn chỉ là muốn thế thôi chứ cũng không dám làm.
Cửa kính xe lại bị đập lần nữa. Giản
Chiến Nam lúc này mới buông Tiêu Hữu ra, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, đôi môi của cô đỏ ửng lên vì bị hôn. Tất cả đó đều là dấu ấn và
hương vị do anh tạo ra.
Đến lúc này, lửa giận trong anh mới bắt
đầu tan hết. Anh quay đầu nhìn vị cảnh sát đang đứng bên ngoài, đôi mắt
hơi nheo lại. Bị quấy rầy đúng là không thích thú chút nào, cứ để cho
hắn đứng ngoài nhìn cho đã mắt đi.
“Mời anh xuất trình giấy tờ xe” Vị cảnh sát lễ phép nói.
Mặt Tiêu Hữu đỏ hết cỡ. Cô không biết có bao nhiêu người nhìn thấy cô và Giản Chiến Nam hôn nhau nữa. Thật là
ngại chết đi được. Nhân lúc anh nói chuyện với vị cảnh sát, cô vội vàng
mở cửa xe đi xuống.
“Đứng lại!”
Giản Chiến Nam quát một tiếng khiến Tiêu Hữu dừng bước, sau đó anh vội vàng xuống xe định bắt lấy cô nhưng lại
bị anh cảnh sát chặn lại. Tiêu Hữu vội leo lên một chiếc taxi gần đấy
chạy mấy mà không quay đầu lại nhìn anh lấy một lần.
Giản Chiến Nam vì dừng xe không đúng nơi quy định nên bị phạt, Tiêu Hữu cũng chạy mất. Lúc anh quay lại trong xe nhìn vào gương thấy môi mình bị cô cắn thì nhíu nhíu mày rồi đột nhiên
nở nụ cười. Bé con chắc vẫn bận tâm chuyện anh sắp xếp để gặp cô, lại
còn cắn anh một cái. Xem ra anh phải tốn không ít thời gian để dỗ dành
cô rồi.
Giản Chiến Nam cười sảng khoái, quên mất miệng đang bị đau nên một chút sau liền nín lại, khởi động xe chạy đi.
Đang lái xe trên đường, Giản Chiến Nam
lại nhớ tới cảnh Tiêu Hữu bị cậu nam sinh lạ lẫm kia hôn. Mặt anh lại
hiện lên chút lo lắng. Giang Xuyên – đừng có khiêu khích sự nhẫn nại của ta. Ánh mắt Giản Chiến Nam lóe lên một tia phức tạp, xe cũng chạy nhanh hơn, hướng về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...