Yêu Không Thể Yêu


Tôi cũng bước ra từ chuyện như thế này, Dương Thụy ở công ty tàn nhãn chơi tôi một vố, suýt thì khiến tôi bán thân đi cũng không trả hết nợ.

Người đàn ông này nếu ác lên thì còn không bằng súc sinh.

Là phụ nữ, tôi nhắc nhở bà ta một lần, cũng coi như đang giúp bà ta.

Còn có nghe không thì là việc của bà ta.
Dù sao Khâu Lâm cũng xuất thân giàu có, không xé xác Châu Diên Khánh trước mặt chúng tôi, chỉ cầm bức ảnh và bỏ đi trước.
Châu Diên Khánh nhìn ra ngoài cửa, lại nhìn chúng tôi, trên mặt viết đây chữ xấu hổ, “Khâu Hà, bà cũng nên dạy bảo con gái của bà đi, chuyện như vậy cũng có thể nói ở đây sao? Nếu gia đình tôi tan vỡ, các người có chịu trách nhiệm không? Dù bà có muốn gương vỡ lại lành với tôi cũng không thể dùng cách như thế này!”
“Tôi thèm vào!” Mẹ tôi hắt ly trà nóng hổi vào mặt Châu Diên Khánh, “Loại rác rưởi như ông, rơi ở ngoài đường, tôi sẽ chỉ dùng bó đuốc đốt sạch sẽ, coi như thay trời hành đạo!”

Châu Diên Khánh lau nước trên mặt, “Người đàn bà chua ngoa, cả hai mẹ con các người đều như vậy, Lâm Tĩnh Văn, chẳng trách nào đàn ông người nào cũng không cần cô, đáng đời!”
“Vậy không cần chú Châu phải lo lắng, vẫn nên nhanh nghĩ xem làm sao để lấy lòng vợ ông đi! Nếu không bố vợ ông sẽ xử đẹp ông đấy, chúng tôi sẽ ngồi đợi xem kịch hay! Hơn nữa, đấu khẩu cũng những người phụ nữ chua ngoa như chúng tôi, ông còn không phải là một ông già lèm bèm sao?” Tôi chính là như vậy, vậy thì sao, cần ông ta quản sao?
Châu Diên Khánh cùng Khâu Lâm tràn đầy tự tin đến, bây giờ một người nổi giận đùng đùng về, một người thì tàn tạ ra về.
“Nhiều năm như vậy, hôm nay mới xả được cơn giận.

Mặc dù có chút đồng cảm với Khâu Lâm, nhưng thấy sảng khoái hơn, kẻ cướp ắt gặp người cướp lại.

Nhân quả luân hồi, trước giờ đều là báo ứng!” Mẹ tôi lần này sướng đã rồi, lại bắt đầu lo lắng đến chuyện của tôi, vì tôi mà chưa bao giờ hết lo lắng.
Còn tôi tiên xong người nhà họ Châu, ngày thứ hai lại đón tiếp người nhà họ Trang, muộn hơn một ngày so với tôi dự đoán.
Trang Giai Kỳ và Trân Lệ Nhã cùng nhau đến, lần này không có Trang Vân Đào, chứ đừng nói là ông Trang, trong mắt bọn họ giá trị lợi dụng của tôi đã hết.
“Cô nói xem, bụng to rồi mà không ngồi yên, cứ phải làm ra những chuyện này, khiến bố tôi tức đổ bệnh rồi, ông ấy đối với cô tốt thế nào chứ?” Trang Giai Kỳ đi tới chỉ trích tôi, không thèm hỏi tôi thế nào, đứa bé thế nào.

“Cô Trang, tôi thế nào cũng không liên quan đến cô! Nếu cô đến để chỉ trích tôi, vậy thì mời cô về cho! Tôi không được khỏe, cần phải tĩnh dưỡng, không được nổi giận!” Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, cho dù cô ta là cô của Trang Dật Dương thì cũng không có quyền gì tới chỉ trích tôi.
Chuyện này dù tôi có lỗi, cũng không đến lượt cô ta, huống hồ Châu Tư Dĩnh trăm phương ngàn kế hãm hại tôi và con.
“Con bé này, sao có thể nói như vậy được? Người lớn quan tâm cô, cô lại còn cãi.

Hôm nay chúng tôi thay mặt nhà họ Trang đến để nói với cô, đứa bé này không thể giữ, nếu không sẽ liên lụy đến Trang Dật Dương.

Mấy đứa còn trẻ, đợi sau này sinh thêm đứa khác!” Trần Lệ Nhã nói một cách rất nhẹ nhàng, còn có chút sung sướng, vì tôi mang thai mà ông Trang nâng tôi lên tận mây xanh, khiến cho bà ta ấm ức.
Bà ta vốn không phải là bà nội của con tôi, chính là ước Trang Dật Dương Vĩnh viễn không có con mới là tốt, cái nhà này sẽ biến thành nhà của Trang Dật Thần.
“Đây là con tôi, không liên quan đến Trang Dật Dương, càng không liên quan đến nhà họ Trang.

Các vị bề trên, mời về chol”
Nếu là thái độ muốn đàm phán, lẽ nào không phải nên đợi Trang Dật Dương trở về hay sao?
“Bây giờ cô đang ở trong biệt thự của nhà họ Trang chúng tôi, sao lại không liên quan đến chúng tôi chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận