Yêu! Không Thể Rời Xa
… Một ngày nọ, Hiểu Văn lái xe đến nhà Phong và nói cho anh biết đã tìm thấy chỗ ở của Thiên Di. Đó là một khách sạn nhỏ ở Chiếm Sá Chủi. Hiểu Văn lái xe đưa Thanh Phong đến đó. Nói là khách sạn nhưng thật ra chỉ là một nhà nghỉ rất nhỏ và rất ít phòng, lại nằm trong một con hẻm rất hẻo lánh. Chỉ hai tầng gác nhưng Thanh Phong rất khó khăn mới đến được căn phòng Thiên Di đang ở. Chân anh mềm nhũn ra vì đã mấy ngày anh không ăn không uống và nghỉ ngơi. Gương mặt anh hốc hác và tiều tụy. Vẻ đẹp trai ngày nào cũng không còn. Nhưng dù khó khăn đến đâu, anh cũng quyết tâm gặp được Di. Cô bước ra mở cửa khi nghe tiếng gõ. Di vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Hiểu Văn và nhất là sự tiều tụy của Phong. Cô rất đau khổ. Nhưng Di vội vàng đóng cửa. Cô ngồi gục xuống cạnh cửa mà khóc. Bên ngoài, Thanh Phong cũng kiệt sức mà té. Anh cố nhướng người ngồi cạnh cửa để nói chuyện với Thiên Di
- Anh đi đi. Em sẽ không về với anh đâu
- Thiên Di! Anh không mong em sẽ tiếp tục yêu anh hay trở về với anh. Anh chỉ muốn em hãy tham gia phẫu thuật. Hiểu Văn đã mời được bác sĩ Grayson đến đây rồi_Phong phều phào nói
- Tỉ lệ thành công chỉ có 1%. Dù phẫu thuật hay không thì em cũng chết. Mọi người đừng phí sức nữa
- Helen! Anh cứ nghĩ em là người mạnh mẽ. Nhưng hóa ra, em cũng chỉ là người nhút nhát._Hiểu Văn nói, vẻ mặt hơi tức giận
- Kệ em. Hai người đi đi
- Mấy ngày không có em. Anh thật sự mất phương hướng. Anh tự trách sao tình yêu của mình đến quá nhanh rồi vụt bay quá nhanh. Tình cảm này đã khiến anh như bước vào một thiên đàng đẹp đẽ. Nhưng khi em rời bỏ anh, nó trở nên tăm tối như địa ngục. Có lẽ ông trời đang trừng phạt anh. Vì anh không thể khiến em hạnh phúc. Vì anh đã không nhận ra tình yêu này sớm hơn. Trong khoảnh khắc nào đó, anh đã rất hận em. Rất trách em. Anh tự hỏi vì sao em luôn rời xa anh khi anh chưa kịp yêu em hết khả năng của mình
- Anh đừng nói nữa. Em xin anh đó Thanh Phong_Thiên Di vừa khóc vừa nói
- Nhưng rồi anh lại nghĩ. Có lẽ, em đến với anh và bước vào cuộc đời anh là một phép màu. Anh không thể giận hờn hay hận em. Dù anh rất muốn làm thế. Nhưng nếu làm thế. Anh sẽ không còn giữ được tình yêu của mình. Cùng với những kí ức đẹp đẽ của hai ta. Nếu có một cơ hội, anh mong mình sẽ yêu em nhiều hơn. Để em tin vào tình yêu của chúng ta
Dứt lời. Phong ngất đi vì quá kiệt sức. Hiểu Văn hốt hoảng đập cửa phòng gọi Thiên Di. Cô bước ra ôm chầm lấy Phong. Cô đã không còn muốn xa anh nữa. Những lời nói chân thành của anh đã khiến cô quyết tâm hơn. Di khóc và ôm chặt Phong. Dù bản thân không còn chút sức lực, nhưng anh vẫn ôm xiết cô trong vòng tay yếu ớt của mình. Mọi người xung quanh đều rất cảm động. Chuyện tình của họ ngay tại nhà nghỉ được Hiểu Văn quay lại và đưa lên mạng. Ai cũng bùi ngùi xúc động và cầu nguyện cho đôi tình nhân mệnh khổ này. Người hâm mộ tổ chức một lễ cầu nguyện với nến và những hoa sen giấy ở khắp nơi. Nhất là ở sông Thâm Quyến. Mọi người, không kể tuổi tác hay địa vị đều thả đèn cầu nguyện. Dòng sông lấp lánh với ánh nến lung linh. Hai bên bờ đông nghịt người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...