Yêu! Không Thể Rời Xa
Hưng liền ghì chặt Di lên ghế. Hôn lấy hôn để. Cô vùng vẫy khỏi người con trai say rượu. Cô lao ra cửa thì bị anh ta kéo ngược lại. Trong lúc đó, Thanh Phong hớn hở trong thang máy. Tay anh cầm bó hoa hồng đến tặng cho Thiên Di. Lòng anh rạo rực một niềm vui khó tả. Anh bước đến gõ cửa phòng thì nghe tiếng kêu cứu của Di. Phong liền mở cửa, xông vào. Trước mắt Phong, Khánh Hưng đang ghì Di ra sàn nhà, định cưỡng bức cô. Anh vội vã kéo Khánh Hưng ra rồi đấm vào mặt anh ta rồi chạy đến cởi áo khoác che cho Di. Khánh Hưng như bừng tỉnh khỏi cơn say rượu tai hại. Anh định bước đến bên cạnh Thiên Di để nói lời xin lỗi. Nhưng cô chỉ nép sát vào vòng tay của Thanh Phong
- Cút! Anh mau cút khỏi đây. Tôi không muốn thấy mặt anh
- Anh xin lỗi_Khánh Hưng lủi thủi bước về phòng
- Em không sao chứ?
Thiên Di chỉ lắc đầu rồi nép sát vào người Phong. Bó hoa mà anh đem đến rơi trên nền nhà, dập nát. Thanh Phong giúp Di dọn quần áo vào vali rồi đưa Di đến nhà hai vợ chồng Ông Quảng.
- Thật ngại vì làm phiền hai bác giữa lúc đêm khuya như vậy_Thanh Phong lễ phép nói. Tay xách vali lên lầu giúp Thiên Di
- Ôi trời! Lúc nào ta cũng xem con bé là con gái của mình_Ông Quảng vui vẻ xách hộ hành lí với Thanh Phong
- Bác cứ để con. _Thanh Phong mỉm cười nói
- Không sao. Cũng nhẹ mà. Cứ để ta phụ _ông Quảng vẫn kiên trì cầm vali nhỏ
- Con cứ yên tâm ở đây. Nhà ta tuy không lớn, không tiện nghi như khách sạn. Nhưng cũng thoải mái nhiều lắm!_Bà Liên nắm chặt tay Di, dẫn cô lên căn phòng nhỏ trên lầu
- Đây là phòng bác xây cho con gái. Mong nó một ngày nào đó lớn khôn sẽ có thể ở_ông Quảng đứng đợi trong phòng, mặt buồn rầu nói
- Không biết khi nào chúng ta mới được gặp nó_Bà Liên ủ rủ nói
- Hai bác đừng buồn. Một lúc nào đó gia đình bác cũng được đoàn tụ_Thanh Phong an ủi nói
- Thôi đừng nhắc chuyện buồn nữa. Thiên Di! Con cứ ở đây. Cần gì thì gọi bác_ông Quảng niềm nở nói
- Con thật lòng cám ơn cha mẹ_Thiên Di vừa khóc vừa cảm động nói
- Con vừa gọi chúng ta là gì?_bà Liên nghe Thiên Di nói liền rưng rưng nước mắt nhìn cô
- Dạ…dạ…con…_Thiên Di ấp úng
- Con nghĩ chắc cô ấy cảm động trước tình cảm của hai bác nên mới gọi hai bác là cha mẹ_Thanh Phong nhanh trí nói
- Không sao. Chúng ta cũng rất quý con bé như con gái ruột của mình_Bà Liên xúc động nói
- Bà nó nè! Mình xuống nhà nấu cái gì đó cho con bé ăn đi. Để hai đứa trẻ tụi nó trò chuyện đi_Ông Quảng mỉm cười nói
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...