Yêu! Không Thể Rời Xa
- Con cứ vội vàng. Giới trẻ bây giờ rất hiện đại. Sống với nhau trước đám cưới cũng rất bình thường_bà của Phong vui vẻ nói chuyện
- Bà ơi! Không phải vậy đâu. Tụi cháu không có gì
- Không sao. Cháu đừng ngại. Ta không phải bà lão cổ hũ như cha nó đâu
- Cháu nói thật. Dù sống trong thời hiện đại nhưng quan niệm của cháu rất cổ hũ. Cháu sẽ không quan hệ với ai trước hôn nhân đâu bà. Nên cháu và anh Phong chưa có gì
- Con nói thật không?_cha của Phong ngạc nhiên hỏi
- Dạ thật.
- Ôi cháu yêu của bà. Cháu thật dễ thương. Lên phòng với ta. Có vài thứ ta muốn cho cháu_bà của Phong vừa ngạc nhiên vừa thích thú khi nghe Thiên Di nói
- Sao mẹ không để con bé nói chuyện với con_cha của Phong trách khứ mẹ
- Nói gì với con. Con là ông già cổ hũ và cứng đầu. Nói với con chán kinh khủng
- Mẹ này. Sao mẹ nói vậy trước mặt con bé? Mẹ phải giữ thể diện cho con chút chứ?
- Sao hôm nay giành nói chuyện với cháu thế? Con không ghét nó sao?
- Nếu ghét thì con không gọi nó đến ăn cơm
- Kệ con. Ta cứ dẫn nó lên phòng với ta. Con dám cản không?
- Dạ con không dám.
Gia đình của Phong vô cùng yêu mến Thiên Di. Bà của Phong dẫn cô lên một căn phòng rộng. Hai bà cháu ngồi trên giường nói chuyện rất vui vẻ. Thanh Phong cũng đến. Vừa gặp cha mình trong phòng khách, anh đã tỏ thái độ không vui vẻ. Anh nghĩ rằng Di đến đây chắc chắn sẽ bị gia đình mình làm khó.
- Helen đâu rồi?
- Con nói chuyện với cha như vậy sao?
- Tôi chỉ cần biết Helen đến đây làm gì? Và cô ấy ở đâu?
- Cái thằng thật không biết phép tắc. Con bé đang nói chuyện với bà nội trên lầu rất vui vẻ. Con không nghe tiếng cười của hai bà cháu sao?
- Ông nói thật không?
- Cái thằng. Ta gạt con làm gì? Ngồi xuống đây ta nói chuyện chút xíu
- Tôi không có gì để nói với ông
- Ta biết con rất hận ta. Nhưng mọi chuyện đã là quá khứ. Bao năm qua ta cũng rất ân hận về việc làm của mình
- Ân hận là đủ sao? Ông nghĩ ông ân hận sẽ khiến mẹ tôi sống lại sao?
- Con hãy cho ta một cơ hội bù đắp.
Phong chỉ im lặng. Anh chạy thẳng lên phòng bà nội. Anh mở cửa bước vào thì thấy bà đang kéo đây áo lên giúp Thiên Di. Anh vội quay mặt đi hướng khác. Thiên Di cũng ngại ngùng không nói gì. Bà của Phong mỉm cười hớn hở khi thấy cháu trai đến. Bà ấy liền chạy đến kéo tay anh đến chổ Thiên Di. Lúc này, anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô xinh đẹp trong chiếc váy mới màu hồng nhạt, họa tiết xanh rêu. Nó là một chiếc váy dạ hội rất hiện đại. Bờ vai trắng và đầy đặn lộ ra bởi chiếc váy cúp ngực đó. Anh say đắm nhìn cô không chớp mắt. Thiên Di mắc cỡ. Cô chạy thẳng vào nhà tắm thay lại đồ của mình. Bà của Phong mỉm cười, khẽ nhẹ vào vai anh. Dù rất hận gia đình nhưng Phong vẫn đứng nói chuyện với bà nội với thái độ lễ phép. Có lẽ, khi yêu Di, anh bắt đầu thay đổi. Trái tim anh bớt sắc lạnh, và con người cũng cởi mở hơn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...