Yêu! Không Thể Rời Xa


Thiên Di theo người giúp việc đi rửa mặt. Hiểu Đồng và thư kí Trương ngồi nói chuyện với nhau
- Em mau mau nói chuyện với con bé đi. Chị thấy được đó
- Chị đừng hiểu lầm. Em chỉ giúp cô ấy trong công việc thôi
- Đừng có gạt chị. Suốt buổi nói chuyện em cứ chăm chú nhìn người ta. Vậy mà bảo không có gì
- Em có thích nhưng người ta có bạn trai rồi
- Em chắc không?

- Một người con trai theo Helen từ nước của họ sang đây. Không phải bạn trai chứ là gì
- Vậy em có nghe cô ấy nói anh ta là bạn trai của mình không?
- Điều này thì em không biết
- Vậy hỏi đi. Lát đưa cô bé về rồi hỏi.
Thiên Di ở lại dùng cơm với hai chị em họ Trương. Ba người trò chuyện rất vui vẻ. Chàng thư kí trẻ tuổi lái xe đưa Di về khách sạn
- Cám ơn anh đã giúp tôi

- Helen nè! Tôi thấy có một thanh niên thuê phòng cạnh cô. Anh ấy là bạn trai cô sao?
- Anh nói Khánh Hưng hả? Anh ấy chỉ là bạn của tôi từ thời thơ ấu thôi. Chúng tôi chơi thân với nhau nên nhiều khi cũng bị hiểu lầm. Mà có việc gì không?
- À không? Tôi chỉ tiện hỏi thôi. Khi nào chị tôi may xong, tôi sẽ gọi cho cô. Ngủ ngon
- Chúc anh ngủ ngon. Mà anh tên gì? Gọi anh thư kí Trương hoài cũng ngại
- Gọi tôi là Hiểu Văn
- Vậy chúc anh ngủ ngon. Hiểu Văn
Nhìn theo Thiên Di bước vào khách sạn, chàng thư kí Trương Hiểu Văn mừng thầm trong dạ. Anh nhảy lên trong sự sung sướng. Xét về diện mạo, Hiểu Văn cũng là một chàng trai tuấn tú. Đôi mắt không sâu nhưng mang một niềm vui cho người đối diện. Anh cũng cao và có phong cách. Tuy nhiên, anh hơi gầy hơn so với Thanh Phong một chút. Và đeo kính. Nhưng tổng thể vẫn là một người điểm trai
Thiên Di vừa bước lên phòng thì Khánh Hưng và Thanh Phong đang đứng đợi ngoài cửa. Hưng nhìn Phong bằng cặp mắt dò xét. Tuy không thích người con trai Việt Nam này, nhưng Phong vẫn bình thản


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận