Yêu! Không Thể Rời Xa
Kết thúc họp báo, mọi người thay nhau chụp hình với nam diễn viên trẻ. Thiên Di bị đẩy sang một bên. Đó cũng là điều hiển nhiên và tất yếu. Không ai cần biết tác giả như thế nào. Chỉ cần biết bài hát có hay không? Không ai cần biết nhà thiết kế là ai? Chỉ cần biết trang phục đó đẹp đến đâu? Và điều mà người hâm mộ quan tâm là chàng minh tinh trẻ chứ không phải cô gái đến từ nước khác.
Những buổi họp báo và tuyên truyền liên tục diễn ra. Thanh Phong trở thành trang bìa của mọi tin tức. Sự nghiệp của anh dần chói sáng trở lại. Trong các sự kiện dù lớn hay nhỏ, người quản lí của anh và công ty BVB đều mời Thiên Di là khách mời. Thỉnh thoảng, họ vẫn có những buổi chụp hình chung và cùng tham dự những buổi tiệc. Mối quan hệ của hai người ngày càng thân thiết.
Một ngày kia, khi mặt trời mới vừa lên cao. Thanh Phong hớn hở mua một bó hoa hồng rất to và lái xe đến khách sạn Thiên Di nghỉ chân. Ngay từ lúc ngồi trong xe, tim anh đã rạo lên những nhịp đặc biệt. Chưa bao giờ anh tặng hoa cho con gái. Hiển nhiên là ngoài đời thực. Còn trong phim ảnh thì có lẽ quá nhiều. Thế nhưng, chưa lúc nào như lúc này, anh hồi hộp đến vậy. Đường đông xe. Anh vô cùng háo hức. Nhưng anh không bỏ xe và chạy bộ đến khách sạn nữa. Vì bây giờ còn quá sớm. Anh không muốn đánh thức Thiên Di. Anh dậy từ lúc gà gáy. Chính xác hơn là suốt đêm anh không ngủ. Chỉ chờ đến khi nhà vườn mở cửa, anh vội đến để mua bó hoa đầu tiên và đẹp nhất khi trên từng cánh hoa còn đọng sương. Trong khi đó, tại phòng khách sạn của Thiên Di nghỉ chân, tiếng chuông cửa đánh thức giấc ngủ của cô. Di vội đáp nhanh “Đợi chút”. Cô lật đật chạy vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Tiếng chuông cửa không ngừng dồn dập khiến cô không kịp thay quần áo chỉnh tề. Di đành khoác áo rồi bước ra mở cửa. Cô vô cùng kinh ngạc vì trước mắt cô, ngay khi cánh cửa mở ra thì Tuấn Anh đã đứng đợi với nụ cười tươi tắn. Trong sự xúc động, Di liền ôm chầm anh. Thật không ngờ, đúng lúc đó, Thanh Phong từ thang máy lên, đứng cách phòng cô ba căn phòng khác. Chàng minh tinh bỗng bàng hoàng vì lần này, không thể sai được, người yêu mà anh muốn tặng bó hoa hồng đỏ thắm đang ôm một người con trai cao ráo trong bộ vest lịch lãm ngay trước cửa phòng. Nước mắt anh bắt đầu rưng rưng. Anh cảm thấy như trái tim tan vỡ và tình yêu không đủ lớn để anh có thể chịu đựng. Phong quay người lại để không nhìn thấy cảnh tượng đó. Anh định bước đi thì Thiên Di nhìn thấy. Cô liền chạy đến kéo tay anh. Phong gạt đi nước mắt nhìn cô. Rồi anh trao bó hoa cho cô mà trái tim như tan nát, gương mặt không còn vui vẻ, hớn hở
- Anh đến khi nào vậy? Lại đây. Em giới thiệu cho anh biết một người
- Không cần đâu_Tuấn Anh từ xa bước đến, đưa tay ra chào Thanh Phong. Anh tự tin nói chuyện với chàng minh tinh bằng tiếng Anh. Vì tổng giám đốc trẻ tuổi này chưa bao giờ đi học tiếng Hoa_Chào anh! Tôi là anh của Thiên Di. Rất hân hạnh gặp anh
- Chào anh! Tôi là Thanh Phong_Chàng minh tinh cũng tỏ ra không kém tài giỏi khi giao tiếp bằng Anh ngữ
- Hai người có thể nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh thì em không cần làm phiên dịch_Thiên Di mỉm cười. Cô tỏ ra rất vui vẻ khi được nói tiếng Anh trò chuyện với hai chàng trai
- Chúng ta vào trong đi. Đứng bên ngoài không tiện đâu_Tuấn Anh nói xong thì đi trước về phòng nghỉ của Thiên Di
- Sao chưa bao giờ nghe em nhắc là có anh trai? Suýt nữa thì…_Thanh Phong nói thầm bên tai Thiên Di bằng tiếng Hoa
- Suýt nữa thì sao? Không lẽ anh nghĩ anh ấy là bạn trai của em rồi anh lại thất thểu đi về
- Ai nói anh thất thểu?
- Còn chối. Lúc em đứng ở cửa thấy anh nhìn tụi em rồi quay người định bỏ đi còn gì. Thôi vào trong đi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...