Yêu! Không Thể Rời Xa

- Em về khi nào vậy? Sao không gọi anh ra đón? Em về lại Hồng Kông một mình hay đi với ai nữa? Em về rồi có dự định gì không? Em ở khách sạn hay ở đâu?
- Ngưng! Anh hỏi dồn dập như vậy sao em trả lời kịp
- Ờ! Anh xin lỗi. Tại anh thấy … vui khi gặp em
- Em về nước một mình thì quay lại Hồng Kông cũng một mình. Em cũng vừa mới xuống máy bay.
- Em không đến đây với bạn trai em sao?
- Bạn trai?_Thiên Di nhìn Phong với nét mặt khó hiểu_Em không có bạn trai. Anh có nhầm lẫn gì không?
- Vậy còn người thuê phòng cạnh em trong khách sạn? Anh ấy không phải bạn trai em sao?
- Không! Anh ấy chỉ là bạn của em từ hồi hai đứa trong cô nhi viện. Anh ấy vẫn ở Hồng Kông. Không có về nước với em. Anh đang nghĩ gì vậy?

- Không có gì. Chỉ là… anh tưởng… anh ấy là người yêu của em. Anh thấy anh ta ôm em trong khách sạn
- Khi nào chứ? À à! Em nhớ rồi. Lúc đó anh ấy hơi say. Em công nhận là anh ấy có thích em. Nhưng em không có cảm giác gì với anh ấy. Không hiểu sao em lại giải thích với anh.
- Quá tốt!
- Anh làm gì mà nhảy cởn lên thế kia? Hôm nay anh kì quái làm sao đó. Em nghe nói đoạn quay thử rất được ưa chuộng. Một vài ca sĩ cũng muốn mua nó làm nền cho ca khúc của họ.
- Đúng vậy. Tối nay công ty có mở tiệc chúc mừng. Em có đi không
- Cho em xin. Em chỉ muốn ở một mình. Mấy chuyện ồn ào đó không hợp với em. Mà nè! Có khi nào anh cảm thấy hối hận khi đi theo con đường nghệ thuật này không?
- Không. Sao em lại hỏi vậy?

- Cho dù nó có nhiều cạm bẫy, nhiều thị phi, ganh đua, đấu tranh. Thậm chí hảm hại nhau. Anh cũng không có cuộc sống bình thường như người khác. Đi đâu hay làm gì cũng phải e dè
- Chắc chắn có chuyện gì xảy ra phải không?_Phong nghiêm mặt nhìn Di
- Không có. Chỉ là em đột nhiên muốn hỏi. Anh trả lời em đi
- Chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ rút lui hay sẽ hối hận. Đem đến niềm vui cho người khác cũng là đem niềm vui cho bản thân mình. Nếu sợ những khó khăn của nghề thì anh đã không trở thành diễn viên, cũng không trở thành ca sĩ. Từ nhỏ, anh đã đi theo giám đốc đài để kiếm sống bằng năng lực của mình. Anh không sợ phải đối mặt với thử thách hay khó khăn
- Từ nhỏ anh đã không ở với gia đình. Anh có nhớ họ không? Nhớ bà anh nữa
- Em đã gặp họ? _Phong đứng bật dậy khỏi ghế
- Điều đó không quan trọng. Em chỉ nghĩ ai cũng có gia đình. Anh không thể lựa chọn xuất thân hay cha mẹ của mình. Quá khứ qua rồi. Anh đừng cố chấp nữa. Em đã xem báo cáo về sự nghiệp của anh trong thời gian qua. Em nghĩ đến lúc anh nên thử thay đổi hướng đi của mình
- Anh nghĩ em nên giữ cái này
Nói xong, Phong rút xấp giấy vẽ đã được dán khéo léo trong cặp rồi đưa cho Di. Anh luôn đem nó bên mình. Anh chưa bao giờ rời xa nó cũng giống như rời xa Di. Nhưng lần này anh thật sự tức giận. Phong đứng dậy rồi bỏ ra ngoài. Nét mặt anh không hề vui vẻ. Đôi mắt Phong u sầu và tức giận. Có lẽ, anh không hề muốn Thiên Di tiếp xúc với gia đình mình. Phong vội vã lái xe đến dinh thự của Trác gia. Anh xồng xộc đi vào. Người đàn ông nguyên tắc, cổ hủ Trác Đài đang ngồi nói chuyện với mẹ thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của anh. Bà của Phong mừng rỡ nắm tay cháu trai. Anh buông tay bà rồi đứng trước mặt ông Trác tức giận nói


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui