Yêu! Không Thể Rời Xa


“Anh vẫn còn nhớ phút giây ta vô tình gặp mặt. Tiếng trái tim đập thình thịch ấy, là thực sao? Nguyện vọng mỗi lúc một nhiều. Nên thế gian dường như ngày càng huyên náo hơn. Cho đến khi chúng ta bước về phía trước. Hạnh phúc lại không thấy đâu. Bên nhau rất tốt. Bên nhau vốn dĩ có thể rất tốt. Vì sao...Anh thực sự đã sai. Anh không nên để em đi mất. Bên nhau vốn sẽ có thể rất tốt. Thế thì sao?. Nếu thời gian có thể quay trở lại. Hãy để anh lại dùng trái tim ôm chặt lấy em. Anh nói anh nguyện ý. Anh thực sự có thể. Buông rơi mọi thứ...”
Những lời hát nghẹn ngào, chất chứa tình cảm làm cho cả phòng thu không khỏi xúc động, rưng rưng nước mắt. Ai cũng cảm giác một cách chân thật tâm trạng của anh. Mọi người xôn xao. “Có phải anh đang yêu? Có phải anh đang bị người yêu từ chối”. Xong việc, mọi người rủ nhau đi ăn, đi karaoke. Một phần để xua tan bớt nỗi buồn của chàng minh tinh. Một phần là ăn mừng cho buổi thu âm diễn ra nhanh chóng và suôn sẻ. Nhưng Phong đều từ chối. Anh vội vã lái xe về nhà giữa trời trưa nắng nóng, bụng trống rỗng. Anh hối hả chạy vào phòng để thăm Di. Anh thật ngỡ ngàng khi chẳng có ai trong nhà. Anh tìm kiếm trong phòng khách, nhà bếp, phòng làm việc, sân trước, sân sau, hồ bơi lẫn phòng ngủ dành cho khách ở lại. Anh buồn bã ngồi bệt xuống bãi cỏ xanh sau nhà. Đúng lúc đó, Di gọi đến. Phong mừng rỡ nghe máy. Mọi lo âu như tan biến. Và nụ cười nở trên môi như nụ hoa buổi sớm
- Em về từ lúc nào vậy? Em thấy khỏe chưa? Em ăn hết cháo anh nấu chưa?
- Cám ơn anh. Em gọi để báo với anh là em sẽ bay về Việt Nam
- Khi nào em đi?

- Chiều nay.
- Sao gấp quá vậy? Em có quay lại nữa không?
- Em về giải quyết một số chuyện riêng rồi mới trở lại Hồng Kông. Anh ở lại giữ gìn sức khỏe
- Em cũng nhớ chăm sóc bản thân. Đừng uống rượu say nữa
Niềm vui bỗng hóa nỗi buồn. Hai người mới bắt đầu chớm nở tình yêu thì phải xa nhau. Phong vội vã lái xe đến khách sạn. Nhưng Di đã trả phòng. Anh liền đến sân bay. Con đường không hiểu sao lại đông đúc và huyên náo đến vậy. Không còn lỗ trống nào để Phong có thể luồn xe vào. Anh vội vã bỏ xe, chạy bộ đến sân bay. Anh tìm kiếm khắp nơi chỉ để được gặp người con gái anh thầm yêu say đắm. Cả sân bay như bị anh bới tung. Thật may mắn. Một người tiếp viên hàng không đã dẫn đường anh đến khu vực chờ của hành khách sắp bay chuyến bay đi Việt Nam. Anh vô cùng mừng rỡ khi thấy Di chuẩn bị bước vào cổng soát vé. Anh liền chạy một mạch đến kéo tay Di và ôm chầm lấy cô trong niềm vui sướng. Nước mắt kèm theo nụ cười, Phong nghẹn ngào nhìn Di

- Chúc em đi bình an
- Anh đến đây chỉ để nói như vậy thôi sao?
- À… không. Anh… anh… định hỏi em khi nào quay lại?
- Em không biết. Có thể. Vài ngày nữa hoặc lâu hơn. Em làm sao có thể bỏ công việc ở đây
- Uhm! Phải rồi. Chỉ có công việc!
- Không hẳn. Cũng có nhiều chuyện khác nữa. Thôi đến giờ em bay rồi. Anh còn gì để nói với em nữa không?
- Anh nghĩ là không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui