Yêu! Không Thể Rời Xa
Khánh Hưng về phòng. Cả hai người không hề hay biết, trong khi Hưng chạy đến ôm Di thì Thanh Phong đang đứng ngoài cửa. Anh lẳng lặng ra về, tay cầm xấp giấy vẽ được dán tỉ mỉ. Niềm vui nhỏ nhoi của Phong bị dập tắt. Và nỗi buồn dần chìm sâu vào suy nghĩ và tâm hồn anh
Sáng hôm sau, khi trời vừa hừng sáng, Thiên Di vẫn còn nằm trên giường ngủ thì hai thanh niên mặc vest đen lịch sự, đến gõ cửa. Trong kí ức mơ hồ, Di chỉ lờ mờ cảm giác đây là hai trong số những người đi theo cha của Phong tối qua. Di vô cùng ngạc nhiên. Họ chỉ đứng ngoài cửa, không bước vào khi cô mời. Họ ít nói. Thậm chí nghiêm nghị đến mức chỉ nói đúng một câu “Mời cô theo chúng tôi đến gặp cựu thiếu tướng Trác”. “Xin hai anh đợi một chút để tôi thay đồ. Nhưng ngài ấy là ai và tìm tôi có việc gì?”. Hai thanh niên đó chỉ im lặng và đứng đợi. Sau đó, Di ăn mặc thật lịch sự, với áo sơ mi trắng và quần Jeans ống túm màu đen theo họ đến một ngôi biệt thự trên núi. Nó rộng lớn, vừa nguy nga, vừa cổ kính. Nơi sang trọng này khiến cô trố mắt kinh ngạc. Bên ngoài cổng đã có bốn bảo vệ. Chiếc cổng sắt cao và được điều khiển tự động. Chiếc xe lăn bánh trên con đường rải sỏi, hai bên là hai hàng hoa kéo dài. Cách khoảng hai mét lại có một vệ sĩ mặc áo đen đứng nghiêm trang. Lối vào khá dài. Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà dát đá hoa cương, kiểu thiết kế mang phong cách hiện đại nhưng vẫn có nét truyền thống, gần giống dinh thự của Tổng tư lệnh. Di xuống xe và bước vào nhà. Hai cô gái trẻ đã đứng đợi bên ngoài cửa, dẫn cô vào trong. Di ngồi đợi trong căn phòng khách khá rộng. Có một chiếc kèn Tây lớn, một tủ rượu với những loại rượu quý và đắt giá. Nội thất trong phòng đều màu nâu đỏ và sang trọng. Nhìn ra trước cửa đã thấy hai con sư tử đá bạch ngọc lớn. Chỉ nhìn dinh thự nguy nga này cũng có thể đoán được chủ nhân của nó giàu có đến mức nào. Di ngồi đợi một lúc thì thấy một bà lão tóc bạc nhiều, bê mâm nước và bánh vào cho cô. Di vội vàng đỡ nó từ tay bờ rồi dìu bà lão lạ mặt ngồi xuống ghế. Bà ấy giản dị với bộ xường xám truyền thống. Tuy mái tóc bạc gần nửa đầu, nhưng da mặt và dáng người của bà lão lại khỏe khoắn. Và có chút sang trọng. Di cũng không hề nghĩ đây là ai? Vì trong cái dinh thự rộng lớn và nguy nga này, có lẽ những người lớp dưới, kẻ ăn người ở cũng khác biệt. Di lễ phép cầm ly nước đưa cho bà cụ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...