Yêu! Không Thể Rời Xa
Bất chợt, Phong ôm chặt Di. Anh đặt một nụ hôn say đắm lên môi cô. Những ngôi sao dần hiện ra trong đầu của cô gái và những ngọn lửa rực rỡ trong suy nghĩ của chàng trai. Họ chìm trong nụ hôn tình yêu chân thật. Không phải nụ hôn điện ảnh như Phong từng có. Cũng không phải nụ hôn chất chứa sự lừa gạt. Đó là nụ hôn đầu đời của Di và của Phong. “Anh mong tình yêu của anh không phải là đầu tiên của em nhưng sẽ là liều thuốc duy nhất chữa lành mọi vết thương trong em”. Câu nói chan chứa tình cảm, đầy nước mắt ấy đã kết thúc nụ hôn một cách tuyệt vời và đẹp đẽ nhất. Di không thể cầm được nước mắt, cô ôm chầm lấy người con trai đang ngồi trước mặt mình.
Rồi Phong lái xe đưa Di về khách sạn. Đúng lúc đó. Khánh Hưng xuất hiện ở đại sảnh khách sạn với dáng vẻ đầy tự tin.
- Em đi đâu thế? _Hưng hỏi. Ánh mắt không quên liếc xéo chàng minh tinh đang đứng bên cạnh người đẹp
- Anh đến đây khi nào vậy? Sao anh không nói tiếng Hoa? Không có gì phải che đậy cả_Thiên Di ngạc nhiên hỏi
- Mới đến thôi. Đây là ai vậy?_Khánh Hưng cau mày nói chuyện bằng tiếng Hoa
- Đây là Thanh Phong. Bạn em. Em vừa đi dạo với anh ấy. _Di bối rối nhìn chàng minh tinh, ngập ngừng giới thiệu về người bạn đồng hương bất ngờ xuất hiện _Còn đây là Khánh Hưng! Người bạn từng sống trong cô nhi viện mà em đã kể với anh
- Chào anh!_Thanh Phong lịch sự nói
- Thôi mình lên trên đi. Anh có nhiều chuyện muốn nói với em lắm!
- Vậy anh về trước đây. Chúc em ngủ ngon_Thanh Phong nhìn Thiên Di trìu mến, nói_Về đến nhà anh sẽ gọi cho em
- Ok! Anh cũng về cẩn thận. Nhớ tránh mấy tay săn ảnh nha!
Khánh Hưng khéo léo cắt ngang ánh nhìn của Phong và Thiên Di. Anh kéo Di rời khỏi đại sảnh. Thanh Phong buồn rầu ra về. Tay anh nắm chặt một sợi dây chuyền màu bạc với mặt hình ngôi sao bạc, ở giữa có một viên đá xanh lấp lánh. Chắc anh muốn tặng cho Di nhưng không có cơ hội
Tại phòng của Di trong khách sạn
- Anh ta là diễn viên hả?
- Ừ! Sao tự nhiên anh lại đến đây?
- Nhớ em thôi.
- Anh đừng đùa nữa. Em bận nhiều việc lắm! Em không có thời gian dẫn anh đi chơi đâu. Anh về đi.
- Em không nhớ anh sao?
- Anh làm ơn đi. Bây giờ em chỉ muốn tập trung cho công việc. Em không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm. Mà những lời đó thốt ra từ miệng anh nghe kì lắm!
- Em đói không? Mình đi ăn đi
- Anh làm ơn về phòng đi. Em phải thay đồ đi công việc
- Tối rồi em còn đi đâu?
- Sao em nói mà anh không hiểu? Chúng ta không thể nào đâu. Ngày anh từ chối em cũng là lúc em chấm dứt mọi thứ về anh. Xin hãy để em yên có được không?
- Chúng ta có thể làm lại từ đầu. Bây giờ anh có thể yêu em rồi
- Tình cảm không phải cái vòi nước. Anh muốn mở là mở, muốn tắt là tắt. Em càng không phải loại con gái anh muốn yêu thì yêu, muốn bỏ thì bỏ.
- Sao em không cho anh cơ hội? Anh sẽ làm tốt hơn. Không lẽ em đã yêu người khác? Là tên diễn viên đó sao?
- Anh đừng có ngang ngược. Anh ấy có tên có họ. Anh đừng xưng hô như vậy. Chúng ta làm bạn không được sao?
- Trong từ điển của anh một là người yêu. Hoặc là người lạ. Không có bạn bè
- Nói hoài mà anh không hiểu. Anh không đi thì em đi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...