Yêu! Không Thể Rời Xa


- Tôi nói cho cô biết. Thanh Phong là bạn trai của tôi. Cô đừng hòng dụ dỗ anh ấy
- Tôi không hiểu cô đang nói gì

- Cô đừng giả bộ. Loại người như cô chắc chắn đang muốn dựa vào Phong để nổi tiếng. Tôi sẽ không cho cô đắt ý đâu. Cô chỉ qua là một nhà thiết kế tí hon. So được với tôi sao? Cô tự lượng sức đi. Dù về gia thế hay nhan sắc. Cô cũng không bằng tôi đâu
- Tôi nói cho cô rõ. Tôi đến đây để làm việc. Và tôi với Trác Thanh Phong không có bất cứ mối quan hệ nào. Tôi cũng không hề có suy nghĩ sẽ bước vào thế giới ngôi sao để chuốc phiền phức. Cô cũng hãy điều tra thử xem mình đang mặc đồ của nhà thiết kế nào rồi hãy phê bình người khác.
- Ý cô là sao? Trang phục của tôi thì dính gì tới chuyện này?
- Đó là thương hiệu của Helen Thẩm Thiên Di
Nói xong, Thiên Di bước đi. Lệ Thi tức giận vô cùng. Cô ta liền ném ly café nóng về phía Di. Nước cafe tung tóe khắp nơi. Nhân viên trong công ty đổ xô đến xem. Di chỉ quay lại nhìn Lệ Thi rồi đi về. Cô không muốn gây rắc rối ở nơi đất khách quê người. Di để mặc cho sự chảnh chọe và kiêu ngạo của nàng mnh tinh. Thanh Phong từ trên lầu nhìn thấy. Anh vội vàng đuổi theo cô ra bãi xe
- Em có sao không?

- Không sao._Di vừa nói vừa lấy khăn lau sơ áo_ Nhưng thật tình em không muốn dính vào thị phi của giới Showbiz.
- Kể cả anh? Không lẽ em không thể nhận biết được tình cảm của anh trong suốt thời gian qua
- Anh làm ơn đi. Anh nghĩ anh yêu em thật sao? Đó chỉ là một cảm giác nhất thời thôi. Rồi một ngày nào đó, anh cũng sẽ rời bỏ em. Hơn nữa, lời nói hay suy nghĩ, thậm chí hành động của các ngôi sao nổi tiếng đều không đáng tin

- Em có thể không tin anh. Nhưng em phải tin vào tình cảm của mình. Anh biết em cũng có tình cảm với anh. Tại sao phải che giấu nó?
- Thôi đi. Anh đừng nói nữa. Em thật sự rất khổ sở rồi. Em không muốn bị ai làm phiền nữa. Em cũng không tin và không muốn tin vào hai chữ tình yêu. Nó chỉ là thứ xa xỉ đối với em
Di quay mặt và bước đi. Cô rời khỏi bãi xe và trở về khách sạn ngay khi có xe taxi đến đón. Phong đứng ngây ra giữa vô số chiếc xe hơi sang trọng. Chân anh muốn khụy xuống nhưng không thể chạm đất. Anh rất đau lòng. Tim anh cũng rất khó chịu. Anh không biết phải làm sao để Di tin là anh rất yêu cô. Và trong mắt anh chỉ có một ngôi sao sáng là cô. Mà ngay cả anh cũng cảm thấy khó chịu. Tình yêu sao quá diệu kì nhưng cũng quá khó thở khiến người đang yêu như bị bóp nát trái tim. Không thể yêu, không thể chạm vào tình yêu, càng không thể có cơ hội để yêu thì mọi thứ tựa như làn mây trắng bay đi, cuốn trôi đi tất cả. Tình yêu thật quá ngọt ngào, chốc chốc đem đến chút vị đắng làm tắt hẳn ngọt lửa tình trong lòng Phong. Nhưng tình yêu ấy nếu thật chân thật thì khó mà phôi pha, khó mà ngăn cản. Phong tự nhủ bản thân sẽ phấn đấu bằng mọi cách để tình yêu của anh có thể chạm đích như mũi tên Cupid. Đó là một suy nghĩ, cũng là lời hứa từ trái tim. Còn Di. Cô nhốt mình trong phòng tắm. Tâm trạng cô rất mâu thuẫn cũng như những lớp bong bóng xà phòng cái to cái nhỏ nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Di không dám yêu và cũng không thể yêu. Tình yêu thật tuyệt vời, có thể khiến một cô gái thất bại trong tình yêu mỉm cười thật sự trở lại. Nó khiến cho cô có thể thầm vui khi thấy người ấy. Nó khiến cô có thể suy nghĩ cho người ấy và ưu tiên cho người mà cô yêu ngay cả trong sự nghiệp. Nhưng với trái tim bị tổn thương, tình yêu như nhát dao tàng hình, thỉnh thoảng cứa nhẹ vào từng mạch máu dẫn vào tim. Vết sẹo dù sao cũng mãi là vết sẹo, khó có thể lành lặn nhanh chóng. Càng khó mà khiến một cơ thể bị tổn thương có thể đón nhận một mối tình mới. Di bận rộn với công việc và không thể để tình cảm làm xao lãng hơn nữa. Bản thân Di cũng biết tình cảm của mình với Phong. Đó không phải vì lớp hào quang sáng chói của một diễn viên hay ca sĩ. Chỉ đơn giản bởi vì tim cô rộn lên khi thấy anh. Thật nhanh chóng, Di cố xua tan mọi hình ảnh của Phong chập chờn trong suy nghĩ. Di thay áo và đi dạo. Mọi người xung quanh vẫn tiếp tục cuộc sống của họ. Mọi thứ vẫn diễn ra như không có sự hiện diện của hai con người đang thất thểu, buồn ủ rũ trên phố. Phong và Di đều bước đi, cố tìm một điểm nhìn cho bản thân, cố tìm một điều gì đó để bản thân có thể dừng lại. Họ ngược hướng nhau. Họ đi trên hai dãy phố đối diện nhau nhưng không thể nhìn thấy nhau. Chiếc xe tải nhỏ chen vào giữa như chính cuộc sống này đã ngăn cách họ. Rồi họ cùng dừng chân trước quán mì của ông Quảng. Nhưng họ cũng không thể gặp nhau. Di bước vào quán còn Phong thì bước đi. Đêm dần buông, ánh đèn của thành phố luôn tấp nập ồn ào, với những khu mua sắm nhộn nhịp, đã tràn ngập khắp nơi. Phong đứng một góc yên tĩnh, vắng người bên dòng sông Thâm Quyến. Anh ngắm nhìn những tòa nhà xa xa, lấp lánh đèn. Thiên Di cũng đứng ở đó. Họ cách nhau một khoảng trống đủ để năm hay bảy người chen vào. Nhưng không có ai. Suốt buổi chiều đến sập tối, thật sự không có ai lãng vãng đến đây. Tuy nhiên, hai người yêu nhau cũng không nhận biết được sự hiện diện của nhau. Trong suy nghĩ của họ đang hướng về một suy nghĩ rất mơ hồ, rất xa xôi. Cuối cùng, họ đã chạm mặt nhau khi cả hai đều quay lại và chuẩn bị ra về. Hai con người đối diện nhau, ở gần nhau nhưng không biết phải nói gì. Họ ngập ngừng trong cái giây phút bất chợt ấy. Họ mỉm cười nhìn nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui