Yêu! Không Thể Rời Xa


Trong khi đó, tại con hẻm nhỏ, tối om không chút ánh sáng và bóng người. Lúc này, sau chồng thùng giấy, Di mới có cơ hội nhìn thấy anh chàng kì lạ. Đó là một thanh niên trẻ, gương mặt rất có nét. Dù mọi thứ chìm trong màn đen u tối nhưng gương mặt ấy vẫn đem đến một tia nắng nhè nhẹ xẹt qua màn đêm. Thật tiếc, trời tối, anh ta lại đeo kính đen nên Di không có cơ hội nhận diện ngôi sao này là ai? Chạy cả đoạn đường khá dài, mì lại chưa tiêu hóa kịp nên cô gái vội chạy đến một cây cột cách đó vài bước, nôn tháo. Người thanh niên từ tốn bước đến bên cạnh Di, lấy ra một chiếc khăn mùi xoa màu xanh ngọc trong túi đưa cho cô. Ngay lúc này, Di chưa biết người thanh niên kia là ai? Nhưng với sự phỏng đoán, Di nói chuyện với anh ta bằng Tiếng Hoa phổ thông rất rõ ràng
- Cám ơn anh.
- Cô vừa uống rượu sao? Hình như cô cũng không phải là người ở đây
- Không. Tôi mới ăn ở trong phố chợ thì bị anh kéo chạy nên …(tiếp tục ói)
- Xin lỗi. Tôi cũng không hiểu sao mình lại kéo tay cô. Cô ổn chứ?
- Ổn rồi.

Di ngước mặt lên nhìn anh ta. Thật ngạc nhiên, đó chính là nam diễn viên – ca sĩ trẻ đang rất nổi tiếng ở Hồng Kông. Cô tròn mắt nhìn anh ta, nhưng không nói gì. Chợt! Di phát hiện túi xách không còn bên cạnh. Di hốt hoảng đi bộ ngược lại hướng vừa chạy và loay hoay tìm kiếm. Chàng minh tinh cũng đuổi theo cô
- Cô tìm gì thế?
- Túi xách. Chắc lúc anh kéo tay tôi chạy nên rơi ở đâu rồi
- Có gì quan trọng trong đó không? Có cần tôi báo cảnh sát giúp cô không?
- Cũng không có gì. Chỉ một ít tiền lẻ và vật dụng cá nhân của con gái thôi. Không đáng giá lắm. Đừng báo cảnh sát kẻo ồn ào.
- Để tôi đưa cô về. Cô ở khách sạn nào?
- Tôi không nhớ. Tôi…

Lúc đó, cơn đau đầu kéo đến khiến Di ngất xỉu. Khi tỉnh dậy thì bản thân đang nằm trong một căn phòng rất rộng. Cửa sổ rất lớn, gắn kính trong suốt, nhìn ra có thể thấy ngay hồ bơi rộng. Chiếc giường rất êm và toàn bộ đều màu xanh ngọc, kể cả mền, gối và tấm phủ nệm. Sơn tường màu vàng chanh kết hợp với màu hồng đào, treo những bức tranh phong cảnh. Sàn nhà đều bằng gỗ quý, bóng loáng. Đang ngơ ngác trong căn phòng lạ thì chàng minh tinh bước vào. Anh ta ân cần ngồi trên ghế nhìn Di
- Không sao chứ? Hình như cô không phải là người ở đây?
- Tôi ổn. Cám ơn anh. Tôi là người Việt Nam. Tôi sang đây công tác. Đây là nhà anh sao?
- Đúng vậy. Đây là nhà nghỉ của tôi. Rất nhàm chán và kì lạ!
- Không đâu. Nó rất đẹp. Rất ấm áp
- Cô là người phụ nữ đầu tiên đến đây. Và cũng là người duy nhất khen chúng. Cô có muốn ăn gì không? Tôi gọi Pizza cho cô nha!
- Anh ăn gì chưa?
- Chưa.
- Vậy anh cho tôi mượn bếp của anh một lát. Tôi sẽ nấu mì cho anh ăn thử. Dù sao anh cũng là thần tượng của tôi. Chỉ là không hâm mộ nhiều đến mức quên ăn quên ngủ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui