Yêu! Không Thể Rời Xa


- Di! Em sao vậy?
- Em… em thấy ác mộng
- Có anh ở đây. _Hưng nắm chặt tay người con gái bé nhỏ, nói
- Anh đừng đi._Di nhích đến, dúi đầu vào người Hưng rồi nằm trên đùi anh
- Em nằm ngay ngắn lại đi. Anh ở đây mà
- Không. Anh gạt em. Lúc nhỏ có lần anh cũng gạt em. Anh nói sẽ không rời khỏi khi em ngủ. Nhưng anh cũng đi
- Đừng khóc. Thôi được rồi. Em nằm lại đi. Anh sẽ ở bên cạnh em. Ngủ đi cô bé
Thiên Di bực mình nên nằm lên gối. Cô quay người sang hướng khác, không chú ý đến Hưng. Anh liền nằm xuống. Luồn tay qua cổ Di. Đỡ đầu cô lên tay anh. Hưng nhẹ xoay người Di, ôm Di thật chặt
- Yên tâm ngủ chưa?
- Không. Lỡ em ngủ rồi anh lại bỏ ra sofa nằm. Hoặc anh bỏ sang phòng khác ngủ

- Anh hứa sẽ không đi mà. Ngủ đi cho khỏe.
- Hứa rồi là giữ lời đó
Suốt đêm, Hưng ôm Di ngủ. Cô gái mỉm cười thỏa chí như người khát gặp nước uống
Trưa hôm sau,…
Hưng tỉnh dậy trước nhưng vẫn nằm im. Vì cô đang nằm trên vai anh. Còn anh không muốn đánh thức người con gái xinh đẹp tỉnh giấc. Anh nhìn cô chăm chú, thỉnh thoảng cười. Anh hôn lên trán làm cô giật mình
- Nè! Sao hôn em hoài thế? Không được như thế nữa đâu
- Anh xin lỗi. Vì em có nét đẹp như tranh vẽ. Em thấy người sao rồi?
- Đỡ rồi. Chắc phải trả phòng để đi làm. Nhưng nói thật em vẫn muốn nằm lười.
- Anh gọi báo xin nghỉ giùm em rồi. Báo em bệnh
- Không được đâu. Em còn nhiều việc lắm!
- Biết như vậy mà còn ra ngoài khi trời mưa để bệnh. Suốt đêm thì cứ mê sảng. Hết khóc đến cười

- Sao em không nhớ gì vậy?
- Từ nhỏ em đã như vậy. Hễ bệnh là thần kinh cũng không bình thường. Ngủ mà cứ khóc cứ cười. Em còn nhớ có một lần em rớt xuống suối không?
- Nhớ chứ. Suýt nữa chết đuối rồi. Không có anh cứu em thì xong luôn
- Về nhà thờ em cứ rên rỉ. Tối ngủ cứ nắm chặt tay anh. Em mê sảng ghê lắm! Không biết em mơ thấy gì mà cắn vô tay anh.
- Ai biết đâu. (Di bắt đầu nhớ về ngày hôm đó. Những hình ảnh đẹp của tuổi thơ đầy xúc động. Khi nghe cô kêu cứu. Hưng hốt hoảng bỏ hết đám trái cây hái được, lao thẳng xuống nước cứu bạn. Anh chăm sóc cô suốt đêm và chưa hề rời khỏi. Dù lúc đó, họ chỉ là những đứa trẻ)_Nhưng đến sáng em có thấy anh nữa đâu. Em sợ nhất là sau khi ngủ dậy không thấy ai bên cạnh
- Lúc đó sơ gọi anh đi đọc kinh. Thôi dậy trả phòng đi ăn sáng.
- Tối qua anh có làm gì em không? Lỡ em bị mê sảng không biết gì thì anh lời rồi
- Không. Dù…
- Dù em có khỏa thân thì anh cũng không có cảm giác phải không?
- Sai. Nghe anh nói nè……Anh xin hứa. Dù anh có muốn đi chăng nữa thì anh cũng sẽ hỏi em. Và anh cũng hứa sẽ tôn trọng sự trong trắng của em. Nên… chúng ta vẫn không có gì.
- Sao anh nói giống như tình nhân quá vậy? Anh học ở đâu thế?
- Không ở đâu hết. Thấy em cứ nhái câu của anh nên anh sáng tạo đại thôi. Cũng không có ý gì đâu_Hưng trả lời như né tránh bản thân đối diện với điều gì đó rất đặc biệt
- Nhưng anh vừa nói em đẹp mà. Anh sẽ không kiềm chế nổi đâu
- Coi như anh lỡ miệng khen em. Mà sao em nói chuyện không ý tứ gì vậy? Giống như mấy cô gái tóc xanh tóc đỏ thời nay


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận