Yêu Không Phải Lúc

Yên lặng ngồi một lát, Trương Ngữ Nặc từ trong phòng ra ngoài, "Chị Khương, nếu chị có việc gì thì lại liên lạc với em. Một lát mẹ em đi chơi mạt chược về lại bắt gặp chị..."

Khương Từ đứng lên, xách túi của mình lên, dừng chốc lát, chợt nhỏ giọng hỏi "Ngữ Nặc, Lương Cảnh Hành từng tới tìm mọi người sao?"

Trương Ngữ Nặc ngẩn ra, "Vâng, chính là ngày chị thi tốt nghiệp trung học năm ấy, sau khi mẹ em đi tìm chị không bao lâu... Chú ấy đến bệnh viện , nói chuyện một lúc lâu với cha em."

Khương Từ vội hỏi: "Anh ấy nói gì?"

Trương Ngữ Nặc lắc đầu, "Em ở bên ngoài, nghe không rõ."

"Vậy... Chị có thể vào hỏi chú Trương một chút không?”

Trương Ngữ Nặc khẽ cắn môi, lắc đầu một cái, "Sợ rằng không tiện."

Khương Từ rũ mắt xuống, yên lặng đứng chốc lát, "... Vậy quấy rầy em rồi."

Vẻ mặt Trương Ngữ Nặc chán nản, tiễn Khương Từ đến cửa.

Khương Từ dừng chân lại, tay siết túi sách, há mồm mấy lần, cuối cùng không nói gì.

Sau khi ra cửa, cô đi rất nhanh. Ánh nắng gay gắt chiếu lên da thịt, đầu run lên từng trận.

Vừa tới cửa chung cư, trước mặt chợt vọt đến một chiến BMW, Khương Từ nhìn lướt qua, sững sờ, ngồi trên tay lái phụ rõ ràng là Lưu Á Phân.

Cô vội vàng xoay người đi về hướng ngược lại, vậy mà hiển nhiên Lưu Á Phân đã nhìn thấy cô. Xe chạy nhanh đến, đến trước người cô phanh gấp một cái. Lưu Á Phân chui ra khỏi xe, nhanh chóng chạy đến kéo cánh tay Khương Từ lại, "Mày tới đây làm gì? !"

Trong lòng Khương Từ hoảng hốt, nhưng cũng không dám nói dối, "Tôi tới xem một chút."

"Có gì để nhìn? Còn ngại làm hại chúng ta chưa đủ thảm đúng không?"

Trên người bà có một mùi nước hoa nồng nặc, trộn lẫn với mùi mồ hôi, lại còn bị ánh nắng chiêu lên, càng tỏa ra mùi khó ngửi, xông thẳng vào trong mũi. Dạ dày Khương Từ đột nhiên quặn lên, lập tức che miệng lại, vuốt ngực nén buồn nôn lại.

Lưu Á Phân vội vàng bỏ tay ra, lui về phía sau nửa bước.

Khương Từ ngồi xổm xuống, nôn khan một lúc lâu, hơi phải giảm bớt, ngửa đầu nhìn Lưu Á Phân, "Có phải dì đã nói, Lương Cảnh Hành uy hiếp chú Trương, bảo ông ấy đừng tới tìm tôi nữa hay không?"

Lưu Á Phân hừ lạnh một tiếng, "Không phải buổi sáng tao vừa nói với mày sao?"

"Vậy cụ thể Lương Cảnh Hành đã nói cái gì? Uy hiếp thế nào?"


Lưu Á Phân sửng sốt.

"Nếu như bây giờ tôi gọi anh ấy tới đây, bà có thể đối chất với anh ấy không?"

Lưu Á Phân tức giận, "Khương Từ, mày có ý gì? Mày cảm thấy tao lừ mày hả? Mày đã đến đây rồi, cũng nhìn thấy hiện tại mỗi ngày chúng tao trôi qua như thế nào. Tao không muốn mày phụ trách, mày xem ra còn ngược lại đi trách cứ chúng tao vu oan nó?"

Khương Từ chậm rãi đứng lên, có lẽ mặt trời quá nóng, làm trước mắt cô dần trở nên trắng xoa, "Cho nên, tôi gọi anh ấy đến, chúng ta nói rõ ràng."

Lưu Á Phân vặn lông mày, "Người nào mẹ nó còn rảnh rỗi mà nói chuyện với mày! Mày với vị kim chủ của mày rắn chuột một ổ, nam trộm nữ xướng, định hợp tác lừa tao đúng không? Mày thử vuốt lương tâm mà nói cho tao biết, tình cảnh hôm nay của Trương Đức Hưng, có phải do cha mày làm hại hay không?"

Trước mắt Khương Từ tựa như bị bao phủ một tầng lụa trắng, ánh nắng gay gắt chiếu vào, đâm vào mắt mờ mịt phát đau, đầu choáng váng nặng nề, trong dạ dày một hồi dời sông lấp biển. Cô cảm thấy chắc là bị cảm nắng rồi, tự nhiên không có tinh lực tranh luận với Lưu Á Phân.

Lưu Á Phân thấy sắc mặt cô trắng bệch không có chút huyết sắc nào, vừa rồi lại còn nôn khan, chỉ sợ cô sinh ra bệnh gì, đổ thừa lên đầu mình, vội vàng lên ô tô, nghênh ngang ra.

Khương Từ cắn răng, bước chân không có sức mà đi đến một chỗ dưới gốc cây, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Lương Cảnh Hành.

Cả người cô càng ngày càng nặng nề, cuối cùng ngồi bệt xuống đất.

Ngực khó thở, tựa như có một tảng đá lớn đè lên, không thở được; trong óc ong ong vang lên, một tiếng mạnh hơn một tiếng, không còn nghe thấy âm thanh gì khác nữa.

Không biết qua bao lâu, thân thể cô đột nhiên nhẹ nhàng, chao đảo trong chốc lát, cả người ngã lên một chỗ mềm mại. Một thứ lạnh như băng dán lên trên trán, một cái tay mở nút cổ áo giúp cô.

Sau một lúc lâu, hô hấp của cô cuối cùng cũng trôi chảy mấy phần, nhấc mí mắt nặng trĩu lên, lại đối diện với một đôi mắt giận giữ.

Ánh mắt chủ nhân mím môi không nói một lời, dùng nước suối xối ướt khăn lông, để cho cô nằm trong lòng ngực mình, vén áo cô lên, dùng sức lại tỉ mỉ lau mồ hôi trên lưng cho cô.

Cảm giác ướt dính cuối cùng cũng biến mất, hơi lạnh thổi vào, rất nhanh bốc hơi lên. Cô vừa muốn thở một hơi, cằm dưới bị một bàn tay nắm được, ngay sau đó trong miệng bị nhét một cái ống hút, "Uống."

Cô không khỏi làm theo, hút một hơi, mùi vị trong thanh mát trong miệng, là mùi lá dâu thơm mát.

"Uống hết!"

Giọng nói không giận tự uy, cô không khỏi rụt cổ một cái, làm theo.

Rất nhanh, cả người cô bị để nằm ngang, nằm ở ghế sau xe.

Nằm một lát, hơi sức trên người cuối cùng cũng trở lại, triệu chứng choáng váng ù tai cũng dần dần biến mất.


Khương Từ chống người ngồi dậy, lại thấy Lương Cảnh Hành ngồi gần cửa sổ, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào cô.

Cô hơi chột dạ, khẽ gọi một tiếng: "Chú Lương..."

"Gọi ông tổ cũng dụng!" Lương Cảnh Hành nhíu chặt mày, "Em bao nhiêu tuổi rồi hả? Cũng sắp làm mẹ rồi, vẫn còn tùy tiện như vậy!"

Khương Từ bĩu môi, "... Làm mẹ thì không còn nhân quyền sao."

"Lặp lại lần nữa?"

Khương Từ gãi gãi mũi một cái, quả thật không dám tiếp vuốt râu hùm nữa, "Thật xin lỗi..."

"Em nói đi, tới chỗ này làm gì?"

Khương Từ ngồi nghiêm chỉnh, "... Em tới tìm Trương Ngữ Nặc."

Lương Cảnh Hành cau mày, "Tìm cô ấy làm gì?"

Khương Từ cắn cắn môi, "... Buổi sáng đến bệnh viện em có gặp Lưu Á Phân..."

Lương Cảnh Hành sững sờ, lập tức ngắt lời cô, "Sao em không nói cho anh?"

"Vậy tại sao anh không nói cho em?" Khương Từ khẽ ngẩng đầu lên, "Sau khi em chấm dứt kì thi tốt nghiệp trung học, anh đi tìm Trương Đức Hưng đúng không?"

Lương Cảnh Hành chân mày nhíu chặt, "... Lưu Á Phân nói cho ngươi?"

"Bà ta nói... Những bà ta nói, em không tin, cho nên em muốn đích thân điều tra rõ ràng."

"Tại sao em không trực tiếp hỏi anh?" Lương Cảnh Hành nhìn cô chằm chằm.

Khương Từ há miệng, "Cái này không thể trách em! Trước kia em hỏi cái gì anh cũng không nói, bao gồm cả chuyện Đàm Hạ, anh cũng không chủ động nói cho em biết. Chú Lương, có phải đầu tiên anh nên nghĩ lại một chút, tại sao em không trực tiếp hỏi anh hay không?"

Lương Cảnh Hành giận quá hóa cười, "Ý của em là, đây là lỗi của anh?"

"Dù sao cũng không phải lỗi của em!" Cô nhìn vẻ mặt Lương Cảnh Hành hơi hòa hoãn, từ từ dời đến bên cạnh anh, dùng giọng nói mềm nhũn hỏi anh: "Vậy anh nói cho em biết, anh đã nói gì với Trương Đức Hưng không?"


Cổ áo áo cô vẫn còn mở rộng, từ góc độ này nhìn, có thể nhìn thấy một đường cong phập phồng trắng như tuyết. Lương Cảnh Hành xoay mắt đi, mặt không thay đổi kéo cổ áo cô lại, "Ngồi yên!"

Khương Từ cười hì hì một tiếng, cả người ngồi thẳng.

"A Từ, đầu tiên anh hỏi em, em cảm thấy Trương Đức Hưng hoàn toàn trong sạch sao?"

Khương Từ sửng sốt.

Lương Cảnh Hành chợt đứng dậy, lấy một túi công văn để ở ghế trước, lấy một tập văn kiên bên trong ra, đưa cho Khương Từ, "Em có thể xem một chút, trong chuyện của cha em, bản thân Trương Đức Hưng phải phụ trách bao nhiêu."

Khương Từ cầm lấy xem, vẻ mặt dần dần nặng nề.

"Phương án góp vốn là do một mình Trương Đức Hưng đề ra, báo cáo ông ta đưa cho cha em đã che giấu rất nhiều tin tức, làm cho toàn bộ phương án hỏng bét. Thương nhân làm việc, nào có tuân thủ quy tắc 100%, cho nên sau khi cha em cân nhắc, đồng ý ký tên. Sau đó sự tình bại lộ, cha em quyết định đẩy Trương Đức Hưng ra chịu trách nhiệm. Phạm tội kinh tế, tìm một luật sư giỏi, phán không được mấy năm. Bên ngoài khơi thông quan hệ, căn bản là chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ. Nhưng không ngờ có người đâm Trương Đức Hưng bị thương, cha em cũng theo đó mà gặp chuyện không may... Cho nên, chuyện như vậy dĩ nhiên cha em cũng có trách nhiệm, nhưng cũng không phải như em nghĩ, Trương Đức Hưng hoàn toàn chịu tiếng xấu."

Lương Cảnh Hành nhìn Khương Từ một cái, "Dĩ nhiên lúc anh đi gặp Trương Đức Hưng thì những tài liệu này còn chưa tra được. Anh chỉ phỏng đoán, thăm dò chút ý tứ của Trương Đức Hưng, như thật như giả nói vài câu, đáp ứng cho ông ấy một khoản tiền. Trương Đức Hưng đồng ý rất nhanh, cho nên phỏng đoán của anh đúng tám chín phần mười, sau liền bắt tay vào thu thập chứng cớ."

Khương Từ thật nhanh hỏi: "Anh cho ông ấy bao nhiêu?"

Lương Cảnh Hành dừng một chút, "Ba trăm vạn."

Khương Từ khiếp sợ, "Nhưng em thấy trong nhà Trương Ngữ Nặc..."

"Ba trăm vạn, mời một hộ lý, chăm sóc Trương Đức Hưng đến lúc qua đời cũng dư dả. Nhưng tiền này..."

Khương Từ trong lòng rét lạnh, "Bị Lưu Á Phân phung phí?"

Lương Cảnh Hành gật đầu, "Anh sợ bà ta lại đến tìm em gây rối, một mực chú ý động tĩnh của bà ta. Bà ta tìm một tên đàn ông trẻ tuổi, đem tiền cho người nọ làm ăn, toàn bộ thua lỗ hết rồi."

Trong lòng Khương Từ nhất thời khó chịu, vì Trương Ngữ Nặc — e rằng cô đối với những việc này không biết gì cả, cũng vì Lương Cảnh Hành.

Người này, không biết dấu diếm cô bao nhiêu chuyện, lại đều là vì cô mà tính toán. Cô trước kia nhất định là gì đó che mờ mắt, mới cho là Lương Cảnh Hành không yêu cô — thật ra là bởi vì yêu cô, cho nên mới ẩn nhẫn trầm mặc như vậy.

Lương Cảnh Hành lại mở miệng, "A Từ, anh nghĩ em đã hết tình hết nghĩa rồi."

Khương Từ cúi đầu trầm mặc hồi lâu, chợt nói: "Khu Hà Vương Động lúc nào thì giải tỏa?"

"Nửa năm sau khời công."

"Các khoản đền bù, em định cho Ngữ Nặc toàn bộ."

Lương Cảnh Hành nhìn cô một hồi lâu, "Tùy em."

Khương Từ cười cười, vẻ mặt cũng là tư lự, "Lần này, em thật sự là một chút tài sản cũng không có."


"Ai nói?"

Khương Từ giương mắt nhìn anh.

"Em còn có anh, tiền đẻ ra tiền, bảo đảm cả đời này em đều dùng không hết."

Khương Từ cười, "Nghe thế nào giống như quảng cáo trên trình hình vậy."

Lương Cảnh Hành đanh mặt, "Chuyện như hôm nay, về sau không được phép xảy ra nữa. Đi đâu cũng phải xin phép anh, nếu không anh cho người theo sát em 24/24."

"... Người mang thai thì không còn nhân quyền rồi hả?!"

"Tạm thời thì không có."

Khương Từ tức giận, "Em đã chờ lại đợi, anh sắp xếp kiểm tra sức khoẻ, sắp xếp cho em dọn nhà, sắp xếp người phục vụ... Cái gì đều đã sắp xếp xong rồi, nhưng chuyện quan trọng nhất đâu?"

Vẻ mặt Lương Cảnh Hành vô tội, "Chuyện quan trọng nhất gì?"

"Anh..."

Lương Cảnh Hành cười một tiếng, nhíu mày, đưa tay nắm lấy tay của cô, nhét vào trong túi quần mình.

"Anh làm gì đấy..." Lời còn chưa dứt, đầu ngón tay đụng phải vật gì cưng cứng.

"Tự móc ra."

"Chuyện này... Chú Lương, ban ngày ban mặt, móc thứ đồ có tính thương vong cao như vậy, không tốt lắm đâu?"

"..."

Khương Từ cười, hô hấp không tự giác mà chậm lại, đem thứ kia nắm vào lòng bàn tay, rút tay ra.

Ánh mắt cô chăm chú, chậm rãi mở ra.

Trái tim nhảy lên kịch liệt, tựa như thủy triều lên, tràn đầy căng căng, khó chịu lại ngọt ngào.

Nhẫn bạch kim, khảm bên trên cũng không phải là kim cương.

Một viên đá thạch lựu đỏ*, đỏ tươi ướt át, giống như đang rực cháy.

*Granat hay đá thạch lựu, là một nhóm khoáng vật silicat với công thức hóa học tổng quát là: A3B2(SiO4)3, trong đó A = Ca+2, Mg+2, Fe+2, Mn+2; B =Al+3, Fe+3, V+3, Cr+3.

[ Hoàn chính văn ]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui