Yêu Không Giới Hạn

-          Đầu cậu ấy bị va chạm mạnh, ảnh hưởng đến não bộ nên để lại di chứng. – Minh Triết chỉ vào những bức ảnh X-quang trên tường nói một cách chậm rãi.
-          Vậy tại sao anh ấy chỉ quên một mình Gia Hân còn khăng khăng Thu Thảo mới là người yêu của mình? – Kris thắc mắc.
-          Chuyện đó rất khó nói, cậu ấy chỉ mất đi một phần kí ức thôi, có thể cậu ấy đã nhớ đến Gia Hân qua Thu Thảo. Giống như đi nhầm đường vậy!
-          Tại sao lại quên em chứ?
Gia Hân buồn bã nói, cô cứ như vừa bị vứt khỏi thiên đàng, thần thái sứt mẻ như cây cỏ dại héo hon. Chấn Nam tỉnh lại cô chưa kịp vui mừng thì đã bị anh tạt nước lạnh, mất trí ư? Trong khi anh nhớ tất cả mọi người mà lại quên mất cô, hay tại vì cô trong anh chưa bao giờ được khắc sâu.
-          Gia Hân em yên tâm, chỉ là mất trí nhớ tạm thời thôi, sau này cậu ấy sẽ nhớ lại mà. – Minh Triết vỗ vai cô trấn an.
-          Sau này là bao lâu ạ?
-          Cái đó… – Vị bác sĩ trẻ ngập ngừng, trong phút chốc không biết nên nói thế nào cho phải.
-          Minh Triết, anh không có cách giúp anh ấy hồi phục sao?
-          Tùy thuộc vào bản thân cậu ấy thôi. – Minh Triết thở dài bất lực, nếu có cách giúp người khác phục hồi trí nhớ thì anh đã nổi tiếng thế giới rồi.
-          Em qua phòng anh ấy đây, em không thể để anh ấy quên em như vậy, anh ấy nhất định phải nhớ lại em.
Gia Hân dứt khoác nói rồi bước ra khỏi phòng, Minh Triết và Kris cùng đem cái nhìn phức tạp theo sau lưng cô.
***
Gia Hân bước vào, nếu lúc nãy cô tự tin bao nhiêu thì bây giờ lại thấy bi quan bấy nhiêu. Thu Thảo đang đút cháo cho Chấn Nam, Chấn Nam từng nói rất ghét những hành động kiểu sến rện thế này nhưng bây giờ thì xem ra anh đang rất thích thú. Sự có mặt của cô hình như không ai màng tới, cô trở thành kẻ dư thừa rồi sao???
-          Gia Hân… – Thu Thảo gọi cô.
-          Tôi vào thăm Chấn Nam… – Gia Hân lí nhí nói, đưa mắt nhìn anh nhưng anh chẳng đoái hoài tới, cứ nhìn trân trân vào Thu Thảo. Bây thì cô trở thành một vị khách không được chào đón rồi.
Thu Thảo nhìn Chấn Nam một cái rồi quay lại Gia Hân, nhẹ giọng:
-          Tôi ra ngoài, hai người cứ tự nhiên.
-          Sao phải ra ngoài, em cứ ở lại đây đi. – Chấn Nam nắm tay Thu Thảo kéo lại.

Gia Hân nhìn bàn tay anh đang nắm một bàn tay khác mà lòng thắt lại, cô thở mạnh một cái để kìm nén cảm xúc:
-          Anh đã khỏe hơn rồi chứ?
-          …
-          Anh đã nhớ ra em chưa?
-          Tôi không nghĩ là mình quen cô. Tôi không có ấn tượng gì cả. – Anh lãnh đạm.
-          Anh đã quên chúng ta từng yêu nhau?
-          Yêu nhau? Sao có thể? – Anh cười mỉa mai.
-          Sao anh có thể dễ dàng quên như thế hả? Trong lúc hỏa hoạn anh đã nói cho dù có chuyện gì cũng sẽ không buông tay nhau ra mà. – Mất bình tĩnh, Gia Hân nói lớn trong hơi thở dồn dập.
-          Cô đang bịa chuyện gì vậy? Thu Thảo bị tên sát thủ bắt cóc, tôi vì cứu cô ấy ra khỏi đám cháy nên mới bị thế này.
-          Không phải như vậy. Ai đã nói với anh những chuyện này? – Gia Hân khẽ lướt mắt qua Thu Thảo nhưng cô ta vẫn bình tĩnh như không có gì liên quan đến mình.
-          Không ai nói cả. Là tôi nhớ vậy. Còn nữa sao cô có thể là người tôi yêu khi bạn gái của tôi là Thu Thảo? Cô nói dối.
-          Em không nói dối. Thu Thảo cậu nói đi tôi không nói dối phải không? – Gia Hân gắt lên quay sang Thu Thảo mong tìm một lời nâng đỡ, không hiểu sao cô lại tin rằng Thu Thảo đã thực sự hối hận.
-          Đúng là anh và Gia Hân từng yêu nhau nhưng… hai người đã chia tay vào 3 năm trước rồi. Hiện tại chúng ta đang quen nhau.
-          Cậu… – Gia Hân xém chao đảo, giọng nghẹn lại, Thu Thảo nói quả thật không sai nhưng đó chỉ là cái hiện tại bên ngoài.
-          Thì ra là vậy. Cho dù tôi và cô đã từng quen nhau nhưng chúng ta chưa từng quay lại đúng không? Người yêu hiện tại của tôi là cô gái này. – Nhìn sang Thu Thảo. – Cô đừng đến đây để nói những chuyện vớ vẩn nữa.
-          Anh…
Gia Hân nhìn cảnh trước mắt mà đau đáo lòng, thoáng một cái là anh và cô trở thành người dưng, có quá phũ phàng hay không? Anh mất trí nhớ, anh quên cô cũng được nhưng tại sao lại vô tình với cô như thế?
-          Chấn Nam anh bị mất trí tới điên luôn rồi à? Sao ả ta có thể là bạn gái của anh? Chính cô ta đã bắt cóc Gia Hân để chia rẽ hai người đấy. – Kris đột ngột xông vào, anh giận dữ gắt lên. Nãy giờ anh đứng ngoài cửa đã nghe hết cuộc nói chuyện của họ, giận đến nỗi muốn đánh cho anh trai mình tỉnh ra.

-          Kris em nói năng cho cẩn thận, Thu Thảo là bạn gái anh. – Chấn Nam răn giọng.
-          Có phải cô ta đã nói gì với anh không? Cô ta là người đầu tiên anh thấy khi tỉnh lại chắc chắn là cô ta đã nói gì đó không đúng với anh. – Kris quay sang Thu Thảo, ánh mắt đe dọa – Nói đi cô đã nói gì với anh tôi mà khiến anh ấy như thế này hả?
-          Tôi… tôi không có…
-          KRIS!!! Đủ rồi đấy. Mau ra ngoài. – Chấn Nam gằng giọng đầy giận dữ.
-          Nhưng…
-          Anh bảo ra ngoài. Mang theo cô ta luôn. – Chấn Nam chỉ tay về phía Gia Hân, ném cho cô một ánh mắt lạnh lùng lẫn căm ghét.
-          Được rồi, đừng nói là em không nhắc nhở anh đến khi anh hồi phục trí nhớ anh sẽ phải hối hận đấy. Gia Hân chúng ta ra ngoài.
Kris nắm tay Gia Hân kéo đi nhưng cô níu lại, cô đưa đôi mắt đang cố giữ lại những giọt yếu đuối nhìn Chấn Nam.
-          Chấn Nam, em sẽ không bỏ cuộc đâu, em sẽ làm anh nhớ lại em. Khi nhớ ra, anh sẽ phải hối hận.
Gia Hân tự tin nói rồi kéo Kris ra khỏi phòng.
Gia Hân đã tự tin như vậy thì cô sẽ làm mọi cách để anh tìm lại kí ức về cô, Minh Triết nói nếu như thường xuyên kể cho Chấn Nam nghe những chuyện lúc xưa của hai người Chấn Nam sẽ từ từ nhớ lại. Ngày nào cô cũng đến dù anh có lạnh nhạt, hờ hững với cô thế nào, dù anh có thân mật với Thu Thảo, Gia Hân cũng chịu được, cô tự nhủ rằng anh chỉ là chưa phục hồi nên mới thế, anh như một kẻ lạc đường cô phải thông cảm và giúp anh tìm về con đường của chính mình. Cô tin rằng tình yêu của anh dành cho cô không thể nào bị lãng quên một cách dễ dàng như thế.
Anh tỉnh lại, ai cũng vui mừng nhưng lại thêm nỗi lo lắng, lo cho Gia Hân cô gái bé nhỏ rồi sẽ tìm lại kí ức cho anh thế nào khi Lục Chấn Nam của hiện đã biến thành một con người khác, mặc bố mẹ và mọi người có khuyên giải anh cũng khăng khăng Thu Thảo mới là người anh yêu. Gia Hân buồn, cô hay khóc một mình sau những lần chứng kiến anh lạnh nhạt với mình và những lời nói cay cú phủ nhận tình yêu trải qua bao sóng gió của họ. Gia Hân không bỏ cuộc, xa nhau 3 năm cô đã quá đau khổ rồi, lần này cô không thể yếu đuối như thế nữa.
-          Em mang cháo đến cho anh.
-          …
-          Cái này là em tự nấu đó.
Gia Hân nhìn gương mặt lạnh tanh chẳng thèm để ý của anh khẽ thở dài rồi cũng nhanh chóng lấy lại nụ cười, cô cẩn thận đổ cháo ra một cái chén nhỏ, cô chìa nó trước mặt anh, vẻ mặt mong đợi.
-          Anh ăn đi, xem có vừa miệng không.
-          …

-          Em đã cất công nấu, anh có thể…
-          Cô mặt dày thật! Tôi đã bảo là đừng đến nữa nhưng cô vẫn không nghe. Thật ra mục đích của cô là gì? – Sau một hồi im lặng phớt lờ, Chấn Nam răn giọng.
-          Em không có mục đích gì cả. Em chỉ muốn giúp anh nhớ lại thôi. Em đã nói mỗi ngày sẽ đến đây kể cho anh nghe những chuyện lúc trước của chúng ta mà. Hôm qua em kể đến đâu rồi nhỉ? À phải rồi là lúc anh và em ra biển…
-          Đừng kể nữa, cô chỉ nói dối thôi những chuyện cô kể tôi không có chút ấn tượng nào cả. Tôi nghĩ mình không có mất trí.
-          Không mất trí sao anh lại không nhận ra em?
-          Vốn dĩ tôi và cô không có quen biết. – Anh gắt.
-          Chúng ta đã từng yêu nhau. – Cô cũng gắt lên.
-          Cho dù là vậy nhưng chỉ là đã từng thôi, không phải sao?
-          Anh còn yêu em và em cũng vậy.
-          Tôi không yêu cô, giờ thì ra khỏi đây và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Đồ phiền phức. – Anh quay sang hướng khác, cứ như nhìn thấy cô phải khiến anh bực bội lắm.
-          Em sẽ đi ra nhưng anh phải ăn hết cháo đã, sáng giờ anh có ăn gì đâu.
-          Tôi ăn rồi.
-          Anh nói dối sáng giờ Thu Thảo vẫn chưa đến đây.
-          Vậy ra cô thừa cơ hội lúc Thảo chưa đến để ép tôi ăn đồ của cô, muốn chia rẽ chúng tôi sao?
-          Em chỉ muốn tốt cho anh thôi.
-          Tránh xa ra. – Anh đẩy ra.
-          Anh mau ăn đi. – Cô van này.
-          TÔI BẢO TRÁNH RA!!!
-          Á…
Trong lúc giằng co, Chấn Nam vô tình mạnh tay khiến Gia Hân ngã nhào xuống sàn, chén cháo trên tay đổ ập xuống cánh tay và bắt đầu ửng đỏ, Gia Hân cắn răng chịu đựng. Chấn Nam có chút bối rối, lướt qua cánh tay của cô rồi nhanh chóng lờ đi.
-          Tại cô không nghe đừng có mà trách tôi.

Nuốt nước mắt, Gia Hân loạng choạng đứng dậy, lấy miếng khăn giấy trên bàn nhẹ nhàng lau sạch cánh tay rồi cúi xuống lao dọn phần cháo vương vãi trên sàn. Chấn Nam có đưa mắt nhìn nhưng chỉ trong vài tích tắc.
Xong xuôi, cô lấy trong túi ra một chậu cây con đặt lên bậu cửa sổ, gượng cười:
-          Anh không thích cháo em nấu cũng được nhưng xin anh đừng vứt chậu cây này nhé! Ngày mai em lại tới.
Gia Hân nói xong, thì quay đầu bước đi, nước mắt cũng theo đó mà tuông rơi.
***
Ngày hôm sau, Gia Hân lại tới, chờ khi Thu Thảo đi khỏi, cô mới rón rén bước vào, Chấn Nam đang ngủ, cô nhẹ nhàng kéo chăn cho anh. Ngày nào cũng vậy, cứ lén ngắm anh khi ngủ, lúc thức anh có bao giờ đoái hoài tới cô đâu nói đúng hơn là anh ghét cô đó. Vì sao chứ???
Gia Hân mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt trong sự hốc hác, mệt nhoài, mấy ngày qua cô không đi học thậm chí là ngủ lại bệnh viện, cánh tay bị cháo nóng làm bỏng rát lại ngay chỗ vết rạch cũ thế là sưng tấy lên, Gia Hân phải mặc áo dài tay để che mắt anh trai, việc cô nghỉ học để đến đây đã khiến anh bực bội lắm rồi nếu để anh thấy vết thương này thì không chừng cô bị anh cấm túc mất. Cô chịu đau khổ là vì ai chứ, chỉ để nhận về sự lạnh nhạt của ai kia sao?
Gia Hân bị gương mặt khi ngủ của anh hút hồn. Trong đầu bỗng vụt lên một tham vọng đáng ghét là được chạm vào cánh môi đó. Lí trí lung lay, Gia Hân cúi người xuống, đôi mắt trong veo nhắm lại, khoảng cách dần rút ngắn.
Lúc đó, đôi mắt lạnh hé mở, anh cau mày nhìn, Gia Hân vội chòm người dậy, mặt nóng ran, cô xấu hổ quá.
-          Cô là loại con gái gì vậy?
Không nói nên lời.
-          Cô thèm muốn tới như vậy à?
-          Kh-không… – Gia Hân run rẩy, giọng lấp bấp. Tự nhiên cô thấy sợ.
Chấn Nam đột nhiên ngồi dậy, môi nhếch một đường ma mị, đặt tay lên gáy cô kéo lại và đặt môi mình lên môi cô. Gia Hân bị nụ hôn bất ngờ của anh làm cho đuối sức, trong khi tay chân lạnh ngắt, mặt lại nóng ran, trong lồng ngực trái, tim cô như muốn vỡ.
-          Coi như bố thí cho cô. – Anh buông cô ra và quăng ra một câu nói mang tính sỉ nhục cao.
Cô mở to mắt nhìn cái kẻ ngạo mạn kia đang đưa tay chùi miệng thì tức tối vô cùng, cô hận muốn cắn mạnh vào cánh môi đó cho bật máu, cô hận muốn tát vào gò má đó cho sưng tấy, cô hận muốn đấm mạnh vào ngực anh cho bầm tím, cô hận anh làm cô đau.
Chát!
Gia Hân nhìn anh căm phẫn, lòng bàn tay dần ửng đỏ, cái tát này anh đáng bị.
-          Lục Chấn Nam, em-ghét-anh.
Cô chạy nhanh ra khỏi phòng, nước mắt lách tách rơi theo những bước chân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui