Cầm điện thoại trên tay, Chấn Nam đi từ dãy nhà này đến dãy nhà khác, vì tối anh phải mò mẫn từng ngóc ngách, anh liên tục gọi tên Gia Hân nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng rợn người. Tim anh thắt lại vì đau đớn và lo sợ, máu không ngừng tứa ra, chân và tay anh đều đau đến rã rời nhưng anh tuyệt nhiên không dừng lại.
Killer là một tên sát thủ quái dị, hắn khiến người ta chết một cách tàn bạo và đau khổ nhất nhưng không bao giờ giết trẻ em và phụ nữ mang thai. Tên đó rõ ràng là có thể giết anh một cách dễ dàng nhưng hắn không làm, thật ra mục đích hắn dụ anh đến đây là gì Chấn Nam không có thời gian để suy nghĩ, việc cấp bách bây giờ là phải cứu Gia Hân. Anh cắn răng nén chặt cơn đau đang quằn quại thân xác, bước chân gấp gáp, đôi lần anh khuỵa xuống vì đau đớn nhưng nghĩ tới Gia Hân anh không cho phép bản thân mình gục ngã khi Gia Hân chưa được an toàn.
Đẩy cửa bước vào một căn phòng, đỗ nát và mục rỗng không khác gì những căn phòng trước, Chấn Nam lia màn hình điện thoại về khắp nơi.
- Gia Hân em có ở đó không? – Anh yếu ớt gọi, lòng cầu mong sẽ có hồi đáp.
- Ưm…ưm…
Chấn Nam vội chạy đến nơi phát ra tiếng động, nụ cười trên môi chợt tắt khi ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu gương mặt người con gái đang bị trói chặt.
Đôi mắt sắc lạnh phản chiếu sự căm giận tột cùng, Chấn Nam định quay đầu bỏ đi vì anh biết thời gian đang chạy rất nhanh.
- Chấn Nam… xin anh… cứu em… – Thu Thảo yếu ớt van này, nước mắt lả chả rơi.
Chấn Nam im lặng rồi cũng bước đi, anh không phải người vô tình nhưng Gia Hân cần anh hơn và những gì Thu Thảo gây ra cho Gia Hân đã làm lụi tàn những xót cảm trong lòng anh. Lần đó, anh cứu cô ta ra từ quán rượu vì nghĩ đến Gia Hân dù sao cô ta và Gia Hân cũng là bạn thân.
- Chấn Nam…
Thu Thảo gọi tên anh trong tuyệt vọng, im lặng và quay đi đôi khi lại là điều vô tình nhất. Cô nhìn bóng lưng anh xa dần mà nước mắt lăn dài, sự hy sinh của cô chỉ đổi lấy được bấy nhiêu thôi sao? Cô yêu anh từ lần đầu gặp mặt, cái vẻ lạnh lùng và bất cần của anh đã choáng lấy cả vùng trời trong mắt cô, cô chăm chỉ đến võ đường chỉ mong được ngắm nhìn anh từ xa rồi cô quyết tâm học hành để giành học bổng vào Bingel, cô thậm chí bán đứng cả người bạn thân của mình, không từ mọi thủ đoạn để được ở bên cạnh anh nhưng chưa bao giờ đổi lấy được sự yêu thương của anh dù là thương hại.
- Gia Hân… vẫn đang bị nhốt ở căn phòng thứ tư.
***
Căn phòng ban đầu anh bước vào vẫn im lìm, những ánh đèn cầy yếu ớt cố gượng hơi thở cuối cùng cho đến khi tắt lịm, Chấn Nam ôm lấy cánh tay phải bị trúng đạn, người hơi khụm lại vì đau, dù đã buộc chặt nhưng vết thương vẫn không ngừng rỉ máu. Chấn Nam lia mắt về xung quanh, có một cánh cửa nhỏ trong góc phòng, ban đầu vì chỉ chú ý tới tên Killer kia mà anh không hề để ý đến cánh cửa này. Lúc nãy khi anh quay đi, Thu Thảo đã nói với anh chỗ hắn ta nhốt Gia Hân không hiểu sao anh lại tin và quay trở lại, có lẽ cô ta đã thực sự thức tỉnh.
Cánh cửa bị khóa chặt, Chấn Nam cố dùng hết sức mình để tông cửa. Một căn phòng nhỏ được thiết kế đặc biệt, chỉ cần đóng chặt cửa thì không một chút không khí nào có thể lọt vào, Gia Hân đang nằm bất động trên sàn, cô đã bất tỉnh vì lượng oxi dần thiếu hụt.
Chấn Nam ngồi xuống đỡ cô dậy, anh rọi màn hình điện thoại lên người cô để kiểm tra, nhìn những vết thương đã đông máu và gương mặt sưng húp tím tái của cô mà tim anh thắt lại. Giá như anh không lơ là cảnh giác, giá như anh tìm ra cô sớm hơn thì có lẽ cô không phải chịu đau khổ thế này.
- Gia Hân em tỉnh lại đi. – Chấn Nam khẽ lay người cô nhưng đôi mắt kia vẫn nhắm nghiền.
Định bế cô lên thì Chấn Nam phát hiện một chân của Gia Hân đã bị xích lại bằng loại dây xích cực bền chắc. Lúc này, một làn khói trắng đục xông vào phòng, mùi khét cháy và sức nóng dần lan tỏa. Chấn Nam vội chạy ra ngoài xem xét thì phát hiện mọi thứ đang bốc cháy, anh tức giận đấm mạnh tay vào tường.
- Chết tiệt.
Tên Killer đó không giết anh, hắn muốn chơi trò chơi sinh tử với anh. Hắn đã tính toán trước mọi chuyện, anh tìm ra Gia Hân cũng là lúc hắn phóng hỏa đốt sạch nơi này, hắn muốn anh lựa chọn, một là mạng sống của bản thân hai là sự an nguy của người con gái anh yêu nhất. Chấn Nam bắt buộc phải lựa chọn, nếu không có Gia Hân anh thà chết còn hơn, còn nếu Gia Hân không có anh thì cô ấy sẽ đau khổ cho nên sự lựa chọn của anh là… cả hai đều phải sống sót, anh sẽ cứu Gia Hân và cả bản thân mình.
Chấn Nam lục tìm trong căn phòng thứ gì đó nhưng đúng lúc này màn hình trên điện thoại lại tắt ngủm. Hết pin. Anh quăng chiếc điện thoại sang một bên, bây giờ chỉ nhờ vào ánh sáng leo lắt từ ánh trăng thôi, chết tiệt trời vẫn chưa sáng.
Anh cảm thấy ngón tay mình đau điếng như bị thứ gì cứa một đường sâu đến tận xương. Dẹp sự đau đớn sang một bên, Chấn Nam chộp ngay cái vật bằng kim loại bén ngót ấy, là loại dao găm cực kì sắc bén có thể bào mòn cả sắt thép, thứ anh luôn mang theo mình để phòng thân nhưng lúc nãy đã bị bắt đem ra, anh đã đúng khi tin rằng nó vẫn còn đâu đó trong này.
Khói trắng ngập khắp phòng, Gia Hân bị khói xộc vào mũi làm ho sặc sụa. Cô lờ mờ mở mắt, trước mắt chỉ là một màu xám đục của khói.
- Chấn Nam… – Cô bất giác gọi.
- Anh ở đây.
- Chấn Nam là anh thật sao? – Cô reo lên.
- Đừng động đậy, anh sẽ cứu em, cẩn thận đừng để hít quá nhiều khói. – Anh nhắc nhở.
Gia Hân nghe lời anh ngồi im, tay bụm chặt mũi. Cô nghe rõ tiếng kim loại cứa vào nhau và hơi thở ngắt quảng của Chấn Nam. Anh đang rất mệt.
Sau một hồi đổ mồ hôi, sợi dây xích quái quỷ kia cũng chịu lìa ra, Chấn Nam cởi áo khoác của mình khoác lên người Gia Hân rồi dìu cô đứng dậy nhưng anh lại là người khuỵa xuống.
- Chấn Nam anh sao vậy? – Gia Hân lo lắng khi bàn tay anh trượt khỏi tay mình, cô không nhìn rõ mặt anh nên không thấy gương mặt đau đớn của anh lúc này.
- Anh không sao, cay mắt thôi. – Anh trấn an.
Gia Hân không nói thêm vì đã được anh dìu ra khỏi phòng, có lầm hay không nhưng hình như cô ngửi thấy mùi máu.
Cả hai vừa bước ra thì đã bị chặn lại, lửa hung hăng phá hoại khắp mọi nơi và chặn cả lối thoát duy nhất của họ, Gia Hân ho sặc sụa, khói làm mắt cô cay xè, Chấn Nam ôm Gia Hân vào lòng để che chắn cho cô. Chấn Nam liều mình định ôm Gia Hân nhảy ra khỏi biển lửa nhưng lửa rất hung hăng, anh và Gia Hân không thể chịu được sức nóng của nó, cánh cửa sổ cũng đã bị đóng kín, rõ ràng là tên Killer đó đã sắp đặt hết mọi chuyện.
Chấn Nam càng ôm chặt Gia Hân, anh và cô không thể chết ở đây được, cả hai sẽ cùng nhau sống sót, chỉ cần vượt qua cánh cửa này thì có thể ra ngoài rồi. Chờ đến lúc những đám lửa ngưng phừng phựt, Chấn Nam ôm xiết Gia Hân để cô nép vào lòng mình, hai đôi mắt chạm vào nhau chất chứa những yêu thương, chỉ cần một tia hy vọng được sống bên nhau họ cũng không ngần ngại.
- Dù cho có chuyện gì cũng không được buông tay anh ra, có biết không?
Hai thân thể lao ra biển lửa, sức nóng thấm vào da thịt đau rát, họ cắn răng chịu đựng, hai bàn tay vẫn đan chặt vào nhau. Nơi cuối đoạn đường hầm tối tăm, chông gai ánh sáng đang chờ họ nhưng liệu những con người nhỏ bé với cái gọi là tình yêu họ có đủ bãn lĩnh để đi đến cuối con đường?
***
Khi Gia Hân tỉnh lại, trước mắt cô chỉ là một màu trắng lạnh lẽo, đầu cô đau âm ĩ, những vệt rạch trên tay làm cô nhức nhối, mặt nhăn lại.
- Gia Hân em tỉnh rồi.
- Anh hai, chị hai, Bảo Châu… - Gia Hân mở đôi mắt trong veo nhìn mọi người, ai cũng vui mừng vì sự tỉnh lại của cô.
- Em có thấy khó chịu ở đâu không? Để anh đi gọi bác sĩ.
- Em đã hôn mê bao lâu rồi?
- Ba ngày ba đêm rồi. Cậu làm mình lo lắm đó biết không? – Bảo Châu rưng rưng nói.
- Lâu vậy sao? – Gia Hân chớp mắt vài cái rồi như nhớ ra chuyện quan trọng, cô sốt sắng hỏi. – Chấn Nam, Chấn Nam anh ấy đâu rồi?
- Cậu ấy…
- Mọi người mau nói đi có phải Chấn Nam đã xảy ra chuyện gì rồi không? – Cô nói như hét lên thật lòng là cô rất muốn nhìn thấy anh.
- Cậu ấy đang ở phòng bên cạnh.
Chỉ chờ có vậy, Gia Hân bật khỏi giường, đôi chân trần chạy nhanh ra khỏi phòng, tim cô đập thình thịch, không hiểu vì sao lại hồi hộp.
Gia Hân đẩy nhanh cửa bước vào, mọi người trong phòng đều quay lại nhìn cô, vui mừng có, lo lắng có. Mẹ Linh đang ngồi bên giường bệnh đứng bên cạnh là bác sĩ Minh Triết, anh theo Lục Chấn Khang sang Mỹ để giúp ông chữa trị vừa về nước không bao lâu thì Chấn Nam xảy ra chuyện. Kris, Jay đang tựa lưng vào tường, dáng vẻ u buồn.
- Gia Hân con tỉnh rồi sao?
- Chấn Nam… có sao không? – Gia Hân không quan tâm đến câu hỏi của mẹ, cô nhìn chằm chằm vào người con trai nằm trên giường hỏi bâng quơ.
- Cậu ấy bị trúng đạn mất nhiều máu cộng thêm bị vật nặng đập vào đầu, đã qua cơn nguy kịch nhưng… anh vẫn không chắc chắn khi nào cậu ấy có thể tỉnh lại.
- Trúng đạn. Bị vật nặng đập vào đầu…
Gia Hân mở to đôi mắt có phủ màn sương nhìn Minh Triết, anh chỉ im lặng vỗ vai cô rồi bước ra. Mẹ Linh nhìn cô đầy xúc động, bà nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của con gái xoa xoa, Kris và Jay nhìn cô một cái rồi cũng bước ra ngoài trả lại không gian cho anh và cô.
Gia Hân thất thần ngồi lên chiếc ghế vẫn còn vương hơi ấm của mẹ, xiết chặt bàn tay rắn rỏi của anh, nước mắt lả chả rơi.
- Chấn Nam, em xin lỗi…
Gia Hân gục đầu lên giường, khóc nức nở, mặc kệ những vết thương nhức nhói trên cơ thể mình. Chấn Nam bị trúng đạn nhưng cô lại không hề để ý thậm chí còn… Tại cô, tất cả là tại cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...