Yêu Không Giới Hạn

Luyến tiếc rời môi, một tay chống lên tường, Chấn Nam ghé vào tai Gia Hân, nở nụ cười nửa miệng đầy ma mị:
-       Sập bẫy.
Gia Hân mấp môi không thành lời, cũng may không có đèn nên không nhìn rõ mặt nhau, nếu không cô xấu hổ chết mất, mặt cô nóng ran và đỏ ửng.
-       Thấy sao? Có gì khác so với nụ hôn trên sân khấu không?
-       Anh đã thấy?
-       Có đui mới không thấy. Hình như lúc trên sân khấu em đâu có hưởng ứng như vừa rồi nhỉ?
-       Tôi…
-       Không cưỡng lại được đúng không?
Gia Hân cảm thấy cả cơ thể nóng ran, vùng eo cô đang bị vuốt ve bởi một bàn tay nghịch ngợm đang từ từ di lên trên. Gia Hân bừng tỉnh, vùng mạnh ra và bỏ chạy.
Trong bóng tối mập mờ, cánh môi ma mị khẽ nhếch một đường, đáy mắt lạnh thoáng qua nỗi chua xót đầy bất lực.
-       Em còn yêu tôi thế sao lại…

-       Gia Hân, cậu đi vệ sinh gì mà lâu vậy? Lại đây đi. – Cô bạn cùng lớp thấy Gia Hân liền gọi lại, bọn kia đâu mà chỉ có cô bạn này nhỉ?
Gia Hân hơi giật mình, chỉnh lại mái tóc hơi rối, cô nở nụ cười thật tự nhiên tiến về phía cô bạn. Cổ họng cô khô hốc, hơi ran rát nên lúc đi qua bàn thức uống cô lấy một ly nước rồi nốc hết, cảm thấy vẫn chưa đủ xoa dịu cổ họng khô rát cô tiếp ly thứ hai, thứ ba…
-       Gia Hân cậu làm gì mà uống rượu như nước lã vậy?
Cô bạn cùng lớp thấy vậy liền chạy đến sốt sắng hỏi.
-       Rượu hả? – Gia Hân nhìn cô bạn rồi nhìn lại cái ly rỗng trên tay mình.
-       Cậu không biết sao?
-       Mình tưởng nó là nước lọc chứ? – Gia Hân nhe răng cười.

-       Trời đất!!! – Cô bạn kia nghệch mặt nhìn cô bạn “perfect” của lớp, đúng là chả có ai hoàn hảo cả, Gia Hân cũng có lúc ngốc không sao tả nổi, ai lại bày nước lọc ra đãi tiệc chứ, uống tận ly thứ ba mà vẫn không biết mình đang uống rượu.
Rượu thấm, Gia Hân thấy cơ thể nóng như lửa đốt, đầu óc ong ong, cả việc đứng cũng trở nên loạng choạng cũng may là cô bạn bên cạnh kịp thời đỡ.
-       Gia Hân cậu say rồi. Mình đưa cậu vào phòng nghỉ nha.
Gia Hân có một thứ cấm kị là thứ chất lỏng đắng nghét mà cô vừa nốc vào để xoa dịu cổ họng nhưng lại là nguyên nhân khiến nó khô rát hơn. Chất cồn giống như một chất xúc tác làm sống dậy con người thứ hai trong Gia Hân – một Gia Hân hoàn toàn khác và sau cơn say Gia Hân sẽ hoàn toàn quên hết những việc mà “một Gia Hân khác” đã làm. Tùy theo tâm trạng và lượng cồn mà mức độ phá hoại của “Gia Hân” đó sẽ nghiêm trọng ra sao. Mà chung quy chỉ cần rượu vào người sẽ có chuyện nghiêm trọng.
Lúc này đây, Gia Hân liền vùng tay khỏi cô bạn, chộp lấy một ly rượu trên bàn và nốc hết vào miệng, xong lại thản nhiên quăng chiếc ly rỗng xuống đất, tiếng đỗ vỡ tan tát  bắt đầu cuốn lấy sự chú ý của mọi người.
-       Gia Hân vào phòng thôi mọi người đang nhìn kìa.
-       Cái này ngon quá mình muốn uống nữa.
-       Được rồi vào trong đó đi mình sẽ cho cậu uống nữa.
-       Không!!! Mình muốn uống ngoài này cơ.
Gia Hân lắc đầu nguầy nguậy, tay không ngừng cựa quậy, phải nói là lúc say con người ta mạnh kinh khủng, cô bạn kia xuýt chới với vì bị Gia Hân đẩy ra.
Tay chưa chạm vào ly rượu nào thì cả người cô đã bị nhấc bỏng, nói chính xác là cô đang bị bế lên và đưa đi.
-       Thả tôi xuống!!! – Cô la um lên.
-       Yên đi.
-       Thả tôi xuống!!!
-       Im đi nếu không… – Người đó kề miệng vào tai cô, thì thầm. – … tôi hôn em đấy.
Không biết Gia Hân có hiểu những lời người đó nói không và không biết cô có ý thức được người đang bế mình là ai không mà chỉ thấy cô im lặng áp mặt vào vòm ngực ấm của người đó. Dù say hay tỉnh Gia Hân vẫn là Gia Hân vẫn là con mèo nhỏ khó chống lại sự chỉ định từ ác quỷ.

Không biết vô tình hay cố ý mà Chấn Nam lại đưa Gia Hân về nhà và vào thẳng phòng mình trong khi phòng Gia Hân ở ngay đối diện. Quăng mạnh Gia Hân lên giường chẳng khác gì một bao tải, Chấn Nam cởi áo vest và cà-vạt quăng sang một bên, vuốt ngược mái tóc hơi rối nhìn chăm chăm cô gái trên giường.

Đưa được con mèo hư này về nhà an toàn còn khó hơn việc chinh phục nóc nhà thế giới. Trong khi anh đang lái xe thì bên cạnh con mèo không ngừng cáu xé, quăng cả giày cao gót xuống đường, nếu không may thì chắc giờ đây cả hai đang nằm trong bệnh viện hoặc hay là một nơi dành cho các linh hồn. Anh phải gọi điện bảo người đến lái xe còn mình ngồi ghế sau ôm chặt con mèo hư hỏng. Bảo lên xe thì bướng bỉnh không chịu khi xuống xe lên nhà thì nhất quyết ngồi lì trên xe, xem có tức không chứ? Anh không ngờ Gia Hân khi có rượu lại trở nên kì hoặc như thế!!!
-       Anh… em khát quá! – Gia Hân chòm người về phía anh, lay lay vạt áo sơ mi trắng, cất giọng nũng nịu kèm theo một nụ cười như hoa. Chẳng biết là có nhận ra anh là Chấn Nam không mà lại như thế.
Một lúc sau, Chấn Nam mở cửa bước vào, cảnh tượng trên giường làm anh muốn sặc máu. Gia Hân ngồi ở giữa giường, tóc hơi rối, đang loay hoay với chiếc khóa kéo sau lưng chắc đây là nguyên do mà cái cổ áo hơi lệch quá so với bình thường.
Chấn Nam hơi cau mày đưa ly nước lọc trước mặt Gia Hân, cô uống một hơi hết cạn, quăng chiếc ly rỗng lên giường, cô chòm người câu lấy cổ anh.
-       Anh tốt với em quá! – Gia Hân nhe răng cười, chất giọng khàn khàn đúng như cái giọng say sỉn của con gái.
Chấn Nam chỉ biết lắc đầu cười khổ, đây có còn là Gia Hân không nhỉ? Một đứa trẻ thì đúng hơn.
-       Nóng quá! Kéo cái khóa giùm em. – Gia Hân tựa đầu lên vai anh, giọng nũng nịu.
Lướt mắt qua tấm lưng mỏng mịn trơn, chiếc kéo trên đó đã bị kéo xuống giữa lưng, Chấn Nam nhếch môi cười như không:
-       Muốn anh thành tội đồ lắm sao?
Đẩy nhẹ Gia Hân ra, Chấn Nam đưa tay tìm rờ-mốt điều chỉnh lại điều hòa trong phòng. Một hơi thở ấm nóng phả nhẹ qua tai, hai cánh tay quàng qua cổ anh từ phía sau.
-       Gia Hân đừng nghịch nữa. – Anh nhắc nhở.
A!
Chấn Nam khẽ rên lên, cảm nhận cái đau buốt ở bả vai. Con mèo này hư quá rồi còn dám cắn anh.
-       Hư thật.
-       Đâu hư bằng anh. – Gia Hân đáp lại kèm theo tiếng cười giòn tan.
-       Anh hư sao?
-       Anh say xỉn, anh ôm cô ta, anh còn hôn cô ta… trước mặt em. Anh đi chơi tận khuya rồi đem cô gái khác về nhà coi em như người giúp việc, hai người ở trong phòng… anh còn cưỡng hôn em. Anh nói đi không phải quá hư hay sao? Chấn Nam anh là đồ con trai hư hỏng… – Gia Hân đột nhiên thíu thít.
-       Anh… – Chấn Nam bất lực nhìn Gia Hân nước mắt ngắn dài, anh vuốt ngược mái tóc rồi chòm người ôm lấy cô. – Được rồi là anh hư, anh xin lỗi Gia Hân… Đừng khóc nữa.

A! – Chấn Nam lần nữa rên lên, anh đã nghiến răng để ngăn mình không la toáng lên. Bật khỏi giường, Chấn Nam đưa mắt xuống ngực áo loang loáng màu đỏ tươi, đưa ánh nhìn tức giận sang cô gái nhỏ, anh riết lên:
-       GIA HÂN!!!
Trước sự giận dữ của anh, Gia Hân cúi gằm mặt, nước mắt ướt nhòe hai bờ má đỏ ửng vì men rượu, trông cô gái nhỏ thật tội nghiệp và đáng thương làm người khác cứ muốn che chở nhưng giờ đây với Chấn Nam thì khác
-       Em làm tôi đau lắm đấy biết không? – Chấn Nam đanh giọng, hễ “xỉn” là có thể tự ý cắn người hay sao? Cứ như một con mèo hoang vậy!!!
-       …
-       Khóc, em khóc cái gì hả?
-       …
-       Với tôi một chiêu đừng dùng hai lần. Vào nhà tắm rửa mặt đi.
-       …
-       Này, có nghe tôi nói không hả?
-       …
-       Được rồi cứ khóc đi, tôi mặc kệ em.
Bỏ lại cô gái nhỏ khóc lóc trên giường, Chấn Nam đi vào nhà tắm, lát sau bước ra thì vẫn thấy cảnh cũ, người cũ. Chấn Nam đột nhiên nhớ lại Gia Hân rất mau nước mắt, mỗi lần khóc thì rất khó để dỗ trừ khi…
-       Nín.
-       …
-       Nín ngay!!! Người đau là tôi chứ có phải em đâu mà lại khóc um lên thế hả?
-       Hic… Anh đau lắm sao? Có đau bằng em không? Ba năm qua anh có biết em phải sống thế nào không? Anh chỉ bị cắn hai cái thôi có bằng nỗi đau ba năm của em không?
Gia Hân nói trong tiếng nấc, đôi mắt đỏ ứ đọng đầy nước mắt có thể vỡ tràn bất cứ lúc nào. Chấn Nam bỗng chạnh lòng, anh nhìn cô, lòng xót xa.
-       Anh là đồ tồi, đồ hư hỏng dám làm chuyện đó với một cô gái khác trước mặt em. Còn dám thử tình cảm của em nữa, Chấn Nam đã bao giờ anh thực sự tin tưởng em chưa?
-       Em biết?
-       Em biết, biết tất tần tật cả rồi. Ba năm trước vì Kris cần thay tủy để chữa bệnh nên anh đã lập tức qua Mỹ mà không nói với em câu nào, sau đó bệnh của bố anh trở nặng nên anh phải ở cạnh ông ấy mà không thể về đây. Dù có chuyện gì đi nữa anh cũng nói với em một tiếng chứ anh thậm chí ở luôn bên Mỹ mà không thèm liên lạc với em, em đã nghĩ nếu anh yêu em thì anh nhất định sẽ trở về và giải thích tất cả nhưng… rốt cuộc anh chẳng làm gì cả, em đau khổ thì anh thấy hạnh phúc lắm sao? Em luôn tự hỏi có khi nào anh đã không còn yêu em không, em luôn cho bản thân một câu trả lời lạc quan nhất vậy mà… Anh sao lại nhẫn tâm dùng cách này để thử tình cảm của em cơ chứ? Anh là đồ máu lạnh, đồ vô tình, đồ ngạo mạn…

-       Chẳng phải phép thử đã có kết quả đó sao? Em đã quên anh… – Anh cụp mắt, giọng buồn bã.
-       Anh không nhận ra sao? Tất cả chỉ là một vở kịch, em và Kris thật ra đâu có quen nhau chỉ là diễn kịch trước mặt anh thôi. Anh muốn thử nên em sẽ cho anh một kết quả không như mong đợi…
-       Vở kịch? Diễn?
-       Tại anh đấy, ai bảo anh không tin tưởng em, ai bảo anh làm đau… Lục Chấn Nam em sẽ không bao giờ, cả cuộc đời sẽ không bao giờ tha thứ cho đồ tồi anh đâu.
Gia Hân khóc nức nở, nước mắt lăn dài nghẹn đắng ở cổ họng, có lẽ khi say là lúc con người ta cho phép bản thân mình sống thật và giải tỏa những xúc cảm dồn nén trong lòng. Chấn Nam lặng nhìn người con gái mình yêu đang dằn dặt với nỗi đau, tim anh thắt lại, lúc này có nói hay làm gì cũng đều vô ích cứ cô ấy như thế có lẽ sẽ tốt hơn.
Ngay từ lúc đầu anh đã thấy có gì đó bất ổn nhưng vẫn không đủ tinh tế để nhận ra. Trong tình yêu Chấn Nam anh không còn là hoàn hảo, khi yêu thương quá mức, khi lạnh lùng, tàn bạo, khi đa nghi này nọ, khi lại ngu ngốc dùng cái phép thử vớ vẩn tự làm cả hai tổn thương, khi lờ mờ chẳng nhận ra bản thân đang làm gì. Giờ mọi chuyện đã rõ, lẽ ra anh phải nhận ra ngay từ đầu chứ, sao có thể để con mèo này xỏ mũi mình được? Bản tính cao ngạo trong anh lại trỗi dậy.
Đúng như anh nghĩ, Gia Hân khóc một lúc mệt quá cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, Chấn Nam đưa tay vén lọn tóc trước gương mặt tèm nhem nước. Có lẽ anh đã sai thật rồi, lẽ ra không nên dùng thời gian và khoảng cách để thử thách tình cảm của người con gái yêu mình, Lục Chấn Nam, anh là một người hoàn hảo nhưng ngu ngốc.
-       Em được lắm.
Nghĩa trang vắng lặng, gió nhẹ nhè mang hương khói mờ ảo rải đều lên cảnh vật.
-       Mẹ à, con vừa về lại Mỹ thăm bố, mẹ đừng lo lắng quá, anh Minh Triết nói tình trạng của bố tiến triển rất tốt, khối u đang có dấu hiệu thuyên giảm, bố cũng có nói khi nào bệnh tình ổn định sẽ sang thăm mẹ. Con thật không ngờ mẹ và mẹ anh Nam lại giống nhau như hai giọt nước vậy hèn gì có người đó phớt lờ con vì con quá giống anh Nam.
Kris thở dài mang chút phiền muộn nhưng thoáng chốc đã sớm lấy lại cái vẻ ban đầu, anh mỉm cười nhìn di ảnh người phụ nữ mang vẻ đẹp hoa bách hợp:
-       Cô ấy rất xinh mẹ ạ, có lẽ con thích cô ấy rồi nhưng cô ấy lại yêu anh hai thật may là con chỉ mới thích thôi.
Kris cười nhạt:
-       Lần này sang Mỹ con đã vô tình biết được một chuyện không biết là nên vui hay buồn nữa. Con đã nghe thấy bố và quản gia nói chuyện với nhau, họ nói 3 năm trước anh Chấn Nam đột ngột sang Mỹ là để hiến tủy cho con vậy mà từ trước đến giờ con cứ tưởng mình được cứu sống nhờ một người tốt bụng nào chứ. Khi tỉnh lại sau ca phẫu thuật người con nhìn thấy đầu tiên là anh hai khi biết anh ấy là anh ruột của mình, con thật sự rất thích, con không ngờ mình còn có một người anh trai tài giỏi như vậy, con đã khăng khăng đòi ảnh phải ở lại Mỹ, lúc ấy tình trạng của bố bỗng trở nên tệ hơn, vô tình… con lại trở thành nguyên nhân khiến anh hai rời xa cô ấy. Giờ đây con còn định đeo đuổi cô ấy nữa chứ, mẹ à, có phải con rất vô duyên không?
Kris cười buồn rồi nói tiếp:
-       Sau khi hỏi rõ anh Jay con mới biết thì ra anh hai hình như đang dùng một phép thử gì đó với cô ấy, con cũng chả biết. Cô ấy vẫn chưa biết sự thật, mẹ thấy con có nên nói mọi chuyện cho cô ấy biết không?
-       Anh nói là thật chứ?
Giọng nói vang lên sau lừng làm Kris giật mình, anh quay lại, sững sờ.
-       Gia Hân…
Kris thích Gia Hân nhưng Gia Hân lại yêu anh trai Kris, anh lại vô tình trở thành một trong những nguyên do khiến anh trai rời xa Gia Hân, Kris yêu quý anh trai và hơn hết anh không thuộc kiểu người bá đạo cứ phải thứ mình thích thì nhất định phải là của mình. Việc Kris của thể làm là dựng lên vở kịch trước mặt anh trai để anh ấy phải hối hận vì cái phép thử vớ vẩn và những suy nghĩ ngu ngốc của mình. Cho đến bây giờ thì có lẽ mục đích của vở kịch đã hoàn tất nhưng vấn đề là nó có bị tấn công lại hay không thì thật khó nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận