Yêu Không Giới Hạn

Thời gian lặng lẽ nhích mình, ngày mới bắt đầu, chìm trong bóng tối với những khoảng lặng rợn người.
Đặt tay lên vầng trán lấm tấm mồ hôi, Gia Hân thở phào nhẹ nhỏm, may là đã hạ sốt. Những ngón tay tinh nghịch vuốt nhẹ xuống cánh mũi thẳng, di xuống bờ má ấm nóng cuối cùng là cánh môi nhạt. Gia Hân chề môi.
“Sao anh lại đẹp một cách hoàn hảo như thế hả? Em ghen chết mất”.
Nắm lấy bàn tay rắn rỏi rồi xiết nhẹ, Gia Hân nhìn chàng trai đang nhắm nghiền mắt trên giường, đôi mắt trong veo phủ màn sương mỏng.
-          Anh là đồ ngốc, đồ đáng ghét đến bao giờ mới thôi làm em đau đây. Lục Chấn Nam, em biết anh không có nghe thấy thế nên em mới nói, anh mà còn dính vào mấy cô ả đường cong ngoài kia nữa em sẽ bỏ anh thật đấy không đùa như mấy hôm nay đâu.
-          …
-          Ba năm qua, anh đã sống thế nào hả? Rượu, thuốc và đàn bà. Sao anh cứ muốn hành hạ bản thân mình thế? Có biết là em nhớ anh lắm không, gã tồi? Đến bao giờ thì anh mới có thể trút bỏ cái vẻ lạnh tanh, ngạo mạn của mình đây? Em ghét lắm…
Chát.
Một cái bạt tay đáp xuống mặt Chấn Nam như một sự trừng phạt lén lút. Gia Hân đưa mắt nhìn bàn tay đang dần ửng đỏ của mình, nước mắt lăn dài trên má. Ra là đánh anh cô cũng thấy đau, thậm chí là còn đau hơn. Có chút hối hận, Gia Hân đưa tay xoa xoa bờ má vừa hứng một bạt tay của mình, cái này gọi là “vừa đánh vừa xoa”.
Gia Hân nói trong nước mắt:
-          Nhưng mà cũng yêu lắm… Anh đã không nói với em lúc đó anh ra đi đột ngột là vì Kris cần thay tủy và chỉ có anh là người thích hợp. Anh đã không nói với em là bệnh của bố anh trở nặng nên anh cần phải ở bên ông ấy. Anh đã không hề liên lạc với em để mặc em sống trong mơ hồ. Anh muốn dùng thời gian và khoảng cách để thử tình cảm của em sao, anh thậm chí chưa từng tin tưởng em, anh quá đáng lắm, đã vậy thì Chấn Nam em sẽ cho anh một kết quả sai để anh phải đau khổ và hối hận. Tại anh đấy, em lại phải diễn nữa rồi…
***
Bước ra khỏi phòng tắm trong bộ dạng khá tỉnh, Chấn Nam đưa tay xoa xoa má trái, quái lạ sao lại đau chứ, hôm qua anh có đánh nhau với ai à? Đầu anh đau buốt, hôm qua uống quá nhiều nên đầu óc trống rỗng, mọi kí ức trong đầu bị hơi men nuốt chửng. Hình như hôm qua đã xảy ra chuyện gì thì phải? Ai đó đã chăm sóc anh. Chấn Nam chắc chắn như vậy khi nhìn chậu nước trên bàn đã nguội lạnh và chiếc khăn ấm trên trán anh lúc vừa tỉnh dậy.
Anh uể oải bước xuống phòng khách, với anh không có khái niệm ngày nghỉ hay ngày làm việc nhưng hôm nay chắc anh không thể đi làm với cái đầu đau nhức này.
Kris đang xem cái gì đó trong máy tính, Gia Hân chắc là ở trong bếp còn Jay chắc lại nhong nhong ngoài đường, những ngày nghỉ anh ta hay như thế.
-          Anh thức rồi à? Tối qua “làm việc” nhiều nên có vẻ uể oải nhỉ? – Kris ngước nhìn anh trai cười nham nhở.
-          “Làm việc”? – Chấn Nam cau mày.
-          Không nhớ gì thật à? Anh đừng giả vờ chứ?

-          Nói rõ ra xem nào.
-          Ôi dào chuyện đó mà nói rõ thì ngại lắm. Mà anh có muốn làm gì thì nhớ khóa cửa phòng lại nhé. Gia Hân của em mà nhìn thấy lần nữa thì không hay đâu, cô ấy còn trong sáng lắm.
Kris nói xong thì cũng tập trung vào máy tính, Chấn Nam nheo mắt, như thằng nhóc này nói thì anh cũng ngờ ngợ ra điều gì, nhưng lẽ nào Gia Hân đã nhìn thấy? Vậy ai là người đã chăm sóc anh?
Chấn Nam bước thẳng vào nhà bếp, đằng sofa, Kris ngoắc đầu nhìn theo, môi nhếch một đường thích thú.
-          Này.
-          Chuyện gì?
-          Hôm qua…
-          Hôm qua thì sao? – Gia Hân tròn mắt nhìn anh.
-          Tôi…
-          Nếu có làm gì thì anh nhớ khóa cửa lại là được.
-          Đã thấy?
-          Vô tình thôi.
-          Thấy sao?
-          Chướng mắt… vẩn đục tâm hồn trong sáng của một nữ sinh như tôi rồi.
-          Tôi tưởng tâm hồn em vẩn đục từ lâu rồi chứ? – Chấn Nam nhếch môi.
-          Anh…
-          Nói rõ tôi biết chuyện hôm qua là thế nào? Ai đã chăm sóc tôi còn nữa, ai đó đã đánh tôi đúng không?
-          Tôi… làm sao biết được.

-          Tuy tôi không nhớ rõ nhưng vẫn có chút ấn tượng. Mau nói đi chuyện hôm qua là thế nào. – Chấn Nam xiết chặt cổ tay Gia Hân nhìn cô răn giọng.
-          Buông tôi ra.
-          Mau nói rõ đi nếu không em không yên đâu.
-          Ơ… mùi gì vậy? – Gia Hân khịt mũi mấy cái, cô trợn tròn mắt, vùng tay ra khỏi tay anh rồi quay lại bếp. – Trời ơi nồi cháo của tôi khét hết rồi, tại anh đấy.
Á…
Không biết lính quính thế nào mà cô dùng luôn tay không nhấc nồi cháo kết quả là cháo đổ lên láng dưới sàn. Gia Hân nhanh chân nhảy khỏi khu vực chiếc nồi nhỏ rơi xuống. Cô xiết chặt mấy ngón tay để kiềm cơn đau rát.
Chấn Nam kéo lấy tay cô đến bồn rửa bát, nhờ nước mà tay cô dịu lại, không còn đau rát nữa, mặt cũng dần giãn ra. Gia Hân đưa mắt nhìn Chấn Nam, anh lúc này chỉ tập trung vào hai bàn tay bỏng đỏ của cô, mày hơi cau lại chứng tỏ anh đang rất lo lắng và xót xa. Gia Hân cười kín đáo.
-          Đúng là đồ ngốc. Đỏ hết rồi thế nào cũng mọng nước cho xem. – Chấn Nam cằn nhằn.
-          Chuyện gì vậy?
Sự xuất hiện của Kris làm Chấn Nam giật mình, anh vội buông tay Gia Hân ra, nếu để ý sẽ thấy anh có chút bối rối.
Chấn Nam không nói gì mà lạnh lùng lướt qua Kris rồi khuất dần sau cánh cửa. Khoảnh khắc đó trong lòng Gia Hân có chút hụt hẫng.
-          Woa… Beautiful girl!!!
Jay reo lên khi Gia Hân đang từ từ bước xuống bậc thang làm Kris đang ngồi trên sofa và Chấn Nam đang nốc chai nước khoáng từ nhà bếp đi ra cũng phải ngoái nhìn. Gia Hân cực xinh trong váy ngắn trơn màu trắng, có nhấn eo, tay áo được cách điệu nối với cổ áo khá rộng, trang điểm nhẹ, tóc buông xỏa tự nhiên, chân mang giày cao gót cũng màu trắng nốt, đơn giản nhưng cực kì cuốn hút. Trước câu cảm than của Jay, Gia Hân chỉ biết cười ngượng, mắt cô khẽ liếc sang ai kia nhưng chỉ thấy một bộ mặt vô cảm. Gia Hân có hơi buồn!!!
-          Này, anh đừng có mà lâm le bạn gái em đấy. – Kris nhìn Jay răn đe.
-          Anh chú mày có chết cũng chẳng đời nào giành bạn gái của chú mày đâu. Mà hai đứa đi dự tiệc à?
-          Là party kỉ niệm ngày thành lập trường.
Kris trả lời rồi bước về phía Gia Hân, tay vuốt ve những lọn tóc đen óng.

-          Bạn gái à, em xinh lắm!
-          Hai cô cậu chắc sẽ trung tâm của cả buổi tiệc đấy.
Jay chen ngang, mắt săm xôi cặp đôi từ đầu đến chân, Kris với vest đen và mái tóc vàng được vuốt keo tạo kiểu tạo cho người ta cảm giác vừa phong trần vừa lịch lãm.
-          Tới giờ rồi tụi em đi đây.
-          Hai đứa đi vui vẻ nhé! – Jay vẫy tay kèm theo nụ cười tươi rối.
Trước khi bị Kris nắm tay kéo đi, Gia Hân vẫn kịp nhìn về phía ai kia, vẫn cái thái độ dửng dưng như thế, hình như chưa bao giờ anh để mắt đến cô. Lại buồn!
-          Chấn Nam cậu có muốn đi dự tiệc không? – Tắt nụ cười, Jay quay sang Chấn Nam đang dựa lưng vào tường.
-          Không.
Một cách dứt khoát, Chấn Nam bỏ một tay vào túi, một tay cầm theo chai nước khoáng lướt qua Jay, bước lên lầu như thể trong mắt anh, tiệc tùng hay gì đó chẳng bằng một hạt bụi.
-          Trường Kinh Tế có gửi thiệp mời tôi để trên bàn cậu đấy.
Nói xong, Jay quay đầu bước đi để che giấu nụ cười bí hiểm của mình.

Lễ kỉ niệm thành lập trường – The Opening Party là lễ hội lớn nhất của Đại học Kinh Tế – một trong những ngôi trường có vốn đầu tư, trình độ giảng dạy và chất lượng cao nhất nước. Ban ngày chỉ tổ chức một số hoạt động và trò chơi khi đêm đến là lúc lễ hội đến phần cao trào.
Cả sân trường bừng sáng dưới ánh đèn, những chùm bong bóng đủ màu sắc và những lẵng hoa xinh tươi. Sân khấu được thiết kế hoành tráng với thiết bị vô cùng hiện đại, nghe đâu ngoài những tiết mục của sinh viên, ngôi trường giàu có này còn mời đến những ca sĩ thần tượng nổi tiếng. Phía dưới sân khấu, giữa những chiếc bàn tròn có phủ khăn trắng là một tấm thảm đỏ trải dài thẳng tấp, tất cả là chuẩn bị ột show diễn thời trang và cuộc thi “The perfect girls” vào tối nay.
Đồ uống và thức ăn nhẹ được bày ra như một buổi tiệc buffet ngoài trời. Khi bóng tối ngự trị bầu trời, những ánh đèn bật sáng là thời điểm The Opening Party bật nguồn sống sau một năm ròng ngủ yên.
Trước cổng trường, tấm bảng đen to đùng với dòng chữ lấp lánh “The Opening Party” đã thu hút mọi ánh nhìn. Mang lên người vẻ cao sang, xinh đẹp những nữ sinh thẹn thùng bước ra từ những xế hộp đắt tiền, trút bỏ cái vẻ thường ngày, nam sinh trường Kinh Tế chững chạc với những bộ vest lịch lãm. Đại học Kinh Tế được đầu tư từ các doanh nghiệp lớn trong nước nên khách mời đa số là những doanh nhân và những người có địa vị trong xã hội.
Bước ra từ BMW đen bóng, cặp đôi trẻ đã nhanh chóng trở thành nhân vật trung tâm bởi vẻ đẹp và sự cuốn hút của họ. Đen trắng – hai tông màu tách biệt nhưng lại dễ hòa hợp và làm nổi bật cho nhau đã được cặp đôi này tận dụng. Gia Hân xiết chặt tay Kris để trấn an sự hồi hộp trước những ánh mắt và máy ảnh, vốn dĩ trong trường họ đã là cặp đôi nổi tiếng và được yêu thích nhất.
Có rất nhiều phóng viên xin được phỏng vấn hai người em ruột của hai vị chủ tịch lẫy lừng nhưng Kris đều thẳng thắn từ chối, đến đây để dự tiệc chứ có phải đi phỏng vấn đâu.
-          Gia Hân cậu đây rồi. – Một cô bạn chạy lại chộp lấy tay Gia Hân, không ai xa lạ là chủ nhân của buổi tiệc sinh nhật mà Gia Hân bỏ lỡ vì nhầm phòng.
-          Cậu tìm mình hả?
-          Không còn thời gian nữa. Đi theo mình rồi mình sẽ giải thích sau.

Cứ thế mà cô bạn lôi Gia Hân đi y như rằng nếu chậm trễ một giây nào thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Kris không hiểu gì nhưng cũng chạy theo, anh đâu thể để bạn gái mình đi một mình.

-          Cái gì? The perfect girls? Mình á? – Gia Hân mở to mắt như chẳng thể tin những lời cô bạn vừa nói.
-          Làm gì mà cậu ngạc nhiên thế hả? Không còn cách nào khác mình mới nhờ đến cậu thôi, cũng tại lúc đầu cậu cứ khăng khăng từ chối nên lớp mới cử Ngọc thi ai mà ngờ bệnh hoạn đột xuất chứ.
Gia Hân lắc đầu nguầy nguậy:
-          Mình… không được đâu.
-          Không cậu thì là ai hả? Trong những người ở đây cậu là sánh giá nhất đấy, nếu từ đầu cậu đồng ý thì cũng đâu xảy ra chuyện này.
-          Nhưng mà… mình run lắm… mình sợ…
-          Gia Hân cậu là hoa khôi của lớp và Đại học Kinh Tế phải tự tin lên chứ. Vả lại… bên cạnh cậu lúc này còn có “hoàng tử Kris” nữa mà, sao phải sợ chứ? – Vừa nói cô bạn vừa đưa mắt sang Kris.
-          Mình là hoa khôi khi nào thế hả?
-          Em xinh mà. Bạn gái à, em phải tự tin lên chứ. Anh sẽ ủng hộ cho em. – Kris đột nhiên câu lấy vai Gia Hân từ phía sau làm cô có chút bối rối còn đám bạn trong phòng thì khỏi nói huống hồ là muốn la lên cho cả thế giới biết.
-          Nhưng… còn phần thi năng khiếu thì sao? – Gia Hân e ngại nói.
Cả phòng rơi vào im lặng, phải rồi phần thi năng khiếu rất quan trọng, phải tập dợt kỹ lưỡng mới có thể lên sân khấu biểu diễn.
-          Gia Hân cậu hát hay mà. – Một cô gái lên tiếng phá vỡ bầu không khí đang dần rơi vào bế tắc.
-          Ừ đúng đó, có nhớ lần lớp mình đi karaoke không? Giọng Gia Hân nghe hay phết. – Một người khác cũng lên tiếng đồng tình rồi cả đám cùng nhìn Gia Hân với cặp mắt biết nói rằng “Cậu làm được mà”.
-          Nhưng… cái đó là karaoke thì phải khác chứ?
Cô bạn búng tay một cái rồi vỗ vai Gia Hân trấn an:
-          Yên tâm đi, mình đã có một cao thủ chơi guitar rồi, chỉ cần hai người phối hợp ăn ý thì sẽ okay thôi. Mình cũng đã xin với ban tổ chức cho lớp mình thi cuối cùng, từ đây tới đó còn khoảng 1 tiếng để tập dợt. – Quay sang một cậu bạn đang ngồi. – Cậu qua phòng bên kêu anh chàng guitar qua giùm mình nhé.
Cửa phòng lại lần nữa mở ra, theo sau cậu bạn lúc nãy là một cậu nam sinh vai mang chiếc đàn guitar cồng kềnh. Không ai xa lạ chính là cậu bạn kính cận thương thầm Gia Hân. Ngoài trừ Kris và Gia Hân đang mở to mắt ngạc nhiên thì mọi người dường như rất bình thản, lẽ ra cậu bạn kính cận sẽ đệm đàn cho Ngọc – người ban đầu được lớp cử đi thi nhưng bây giờ là Gia Hân thay thế nên hai người sẽ cùng phối hợp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận